Monday 5 July 2010

A far-away dream...



Tôi mơ.

Tôi mơ thấy mình đang tung tăng trên một con đường cát.

Một mình.


Rồi dần dần, có nhiều người xuất hiện bên cạnh tôi.

Những người xa lạ, cắm cúi bên cạnh chiếc hàng rào mắt cáo bên đường.

Những ống nước, những hàng lưới rào bằng sắt.

Những người bạn mới

Và những người bạn tưởng chừng như tôi đã quên...



Thật hạnh phúc.



Chúng tôi đã rất vui vẻ trên con đường cát ấy

Rồi chúng tôi đến một lớp học nhỏ

Tường tróc sơn, bàn gỗ ẩm ướt, nhưng tấm bảng rất đẹp và căn phòng rất sáng.

Tôi ngồi cạnh Cọp - một cô bạn, không cũ nhưng cũng chẳng phải mới

Nhưng lớp học này thì hoàn toàn xa lạ.

Thầy cô. Những người xung quanh tôi.

Tôi chỉ biết mỗi Cọp, và uh, chồng tôi (!)


Bỗng, thầy cho một bài tập gì đấy, và bước ra khỏi phòng học

chồng tôi lôi từ đâu ra một bộ quần áo kì lạ, mà nếu tôi được quyền quyết định,, tôi sẽ không bao giờ cho chồng mặc cái thứ vô-cùng-phản-thời-trang ấy.

Xanh lơ. Trắng nhạt. Và đen trong veo.

Chồng cầm một mảnh giấy, và bắt đầu đọc.

Rồi chồng hát. Một bài hát quen mà lạ.

Bài hát về mẹ. Về lời ru ngọt ngào, về tình yêu chan chứa.

Tôi mỉm cười. Chồng tôi đây mà. Gương mặt ngây ngô đang nhăn nhó hát. Chiếc bóng đổ cao cao tưởng chừng che chở được cho cả một người...

Mãi tôi không bao giờ quên... Từng đường nét, từng cử chỉ...


Rồi, chồng viết. Lên tấm bảng màu lục.

Phấn xanh.


Chồng ghi lại lời bài hát. Viết mà cứ như vẽ. Dòng chữ chao lượn, chạy tuột xuống dưới rồi lại vút thẳng lên trên.

Chồng vừa hát vừa ghi.

Giọng hát ấm áp không ai có, biểu cảm buồn cười không thể không thương...

Như ngày nào... chồng vẫn hay hát cho tôi nghe...


Nhưng buồn cười ở một chỗ, hình như chồng hát một đằng, nhưng ghi một nẻo.

Tôi cười thật rộng, nhảy phóc lên tấm bục gỗ mòn vẹt, trêu chồng vài câu.

Chồng bĩu môi, lại định hành hung tôi đây mà. Thường là sẽ đấm tôi một cú, hay đạp cho một cái. Chậc, đằng nào thì tôi cũng sắp bị ê ẩm trong vài ngày đấy.

Ngay lập tức, tôi nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bục giảng, chạy xuống kể cho Cọp nghe.

Cọp cười. Mọi người cùng cười.

Những người tôi không quen biết. Nhưng họ đã cùng cười với chúng tôi.

Thật ấm áp.


Rồi thầy bước vào, nhìn lên bảng, và bắt đầu la mắng chồng tôi.

Mắng về mọi thứ. Áo xanh, giọng hát ấm, và tấm bảng giờ lẫn cả lục lẫn lam.

Một cô giáo khác bước vào. Chỉ nhìn.


Đầu tôi bỗng nóng lên. Bỗng thấy thế giới này thật độc ác, chồng tôi thật nhỏ bé, và tôi thì thật hèn nhát.


Bỗng vụ một thoáng, họ đi. Để lại chồng tôi trơ trọi, và một tôi đang định xông lên làm gì không rõ.

Chồng hơi buồn. Chắc chồng không biết, rằng nhìn chồng như thế, tôi xót đến đâu, heh?

Cô đơn

Nhút nhát

Như ngày nào...

Nhưng gần như ngay lập tức, chồng ngẩng lên, thấy tôi, và cười.

Nụ cười ngô nghê xen chút gian tà, nhưng thật sáng.

"Mày thấy lão ấy không? Lão nói nãy giờ, tao chả hiểu đếch gì :D"

Chà

Giọng hát ấm áp ban nãy đã biến mất không dấu vết

Để lại cái giọng trầm đục láo lếu đang lầu bầu chửi rủa

Tôi lại cười. Thật tươi.

Chồng tôi dễ thương thật mà ♥

Một lúc sau, tôi thấy mình đang ở hành lang.


Hành lang đông lắm. Nhưng họ đang tụ tập xem cái gì đấy ở ngoài kia.

Tôi cố chen ra chỗ cái lan can.

Thì ra có một chiếc cặp đang bị treo toòng teng ở dãy nhà trước mặt tôi.

Gần lắm.

Nhưng vẫn ko đủ để với tới.


"Đâu ra thế?"

"Ai biết được!"


Xôn xao.


"Cặp thằng Voi"

Tôi thấy bản thân mình đang nói. Đừng hỏi vì sao tôi biết, vì tôi cũng chẳng hiểu nhờ đâu mà mình dám khẳng định thẳng thừng như thế.


"Nó đâu?"

"Ban nãy bị một lũ lôi đi rồi."


Cha chả, lại đánh nhau.

Chẳng suy nghĩ, tôi đu qua dãy bên kia, móc lấy cái cặp, rồi lại đu lên. Nhưng tôi không về lại hành lang cũ. Hành lang này y chang dãy hành lang ban nãy, nhưng chẳng có ai ở đó cả.


Trong các phòng học, học sinh đã về gần hết. Bỗng một người từ đâu nhảy ra ôm chầm lấy tôi.

"Trời ơi mbk, lâu lắm rồi mới gặp lại mày!!!"

Hóa ra là Hảo, một cô bạn cũ. Đã lâu lắm rồi tôi không nghe giọng của nó, và cũng đã lâu lắm rồi, tưởng chừng như tôi đã quên cảm giác bị kẹp cứng ngắc này.

Nó lôi tôi vào phòng học của mình. Trong lớp còn nhiều học sinh chưa về. Chúng tôi đã nói chuyện rất vui.


Cũng đã đến lúc tôi tạm biệt nó ra về. Chưa ra được đến hành lang thì giọng nói của một người khác làm tôi giật mình quay lại.

"Trời ơi! Có tin DBSK <...> này!"

Đó là giọng nói của một cô bạn tôi không quen. Tay cầm cặp, tay cầm một chiếc điện thoại hồng.

Hình như, Hảo cũng giật mình. Hình như, nó cũng là fan KPop, nhưng ko rõ ràng thích nhóm nào cả. Và, nó cũng biết ít nhiều.

"Đâu, đâu?" - nó hốt hoảng.

"Đây nè. Tao đang onl bằng điện thoại nè."

Cô bạn ấy chìa chiếc điện thoại màu hồng của mình ra.

Tôi cười.

"Trời ạ... Các anh chỉ dừng hoạt động thôi mà, làm gì có chuyện <...>. Mà tin này khá lâu rồi cậu ạ."

Hảo ấn nhẹ vào đầu cô bạn, nói gì đấy mà tôi không nhớ rõ.


Tôi chỉ nhớ mình đã bước đi thật nhẹ, bỏ lại phía sau những tiếng lèm bèm và thanh minh yếu ớt.


Một thoáng mơ hồ.

Rồi tôi thấy mình lại đang tung tăng trên con đường cát nọ. Hai bên đường là cỏ cây và những hàng rào mắt cáo. Những chỗ cát cứng làm tôi đau chân, nhưng những đụn cát mịn màng lại làm giày tôi phủ cát. Tôi thích thú tháo giày và đi chân đất. Cảm giác thật dễ chịu.

Rồi tôi lại gặp chồng tôi, đang làm gì đấy rất kì quặc ở cái ao ven đường. Cũng không hẳn là một cái ao nữa, chỉ đơn giản là một vũng nước thật rộng.

Tôi chờ chồng bước đến chỗ tôi, chìa ra cái cặp.

"Cặp mày nè."


Đúng lúc đó, tôi tỉnh dậy. Hơi tiếc nuối, nhưng không sao, vì tôi đã kịp nhìn thấy nụ cười hiền lành hiếm hoi, nhưng cũng thật quen thuộc của chồng tôi rồi xD


Một giấc mơ đẹp, và một đêm lành.