Friday 30 October 2020

30.10.2020 - "Đúng sai ở mình, khen chê ở người, không bàn được mất."

 Một ngày bình thường, lương đã xong, trốn việc viết nhẹ vài dòng phủi bụi.

Bỗng dưng xuất hiện những ngày yên bình hiếm có. Việc thì lúc nào cũng còn đó, chẳng bao giờ hết, nhưng không sao cả. Việc nhà cũng vậy, tối nay thằng ku ghé qua ăn cơm gà, bố cũng kêu thợ tới lắp cái máy lọc nước, sáng mai thì đi mua kệ gỗ treo tường với mẹ.

Hôm nay còn có lương nữa, sẽ gửi 4tr vào tài khoản tiết kiệm, dù không được bao nhiêu, nhưng cũng có được chút gì đó của mình.

Dạo này trí nhớ càng lúc càng tệ, hôm mất cái này, hôm lạc cái kia. Những quà anh tặng mình hình như chỉ còn mỗi cái bàn chải điện là nguyên vẹn. Rồi mơ mộng cũng kì quặc và ám ảnh hơn trước, thực sự không muốn viết ra lại chút nào, cũng may là không còn giữ thói quen viết lại giấc mơ nữa.

Dạo này mình cũng đỡ bám người, đỡ buồn vì anh hơn, cũng ít quan tâm anh nghĩ gì hơn. Cứ tự chủ cảm xúc như vầy, có khi mới sống được. Tương lai chắc lại càng buồn thêm, tiếp xúc lâu sinh tật, thôi thì tập làm chai bản thân trước có vẻ hợp lý hơn, dù gì cũng là bảo vệ bản thân.

Dạo này cũng bớt thời gian đu BJYX, chủ yếu vì đọc vài bài anti mà lung lay. Đúng là ai cũng chỉ tin những gì mình muốn tin. Người gần ở cạnh bên còn không hiểu hết ý tứ, nói chi hiểu được những biểu cảm của những người ở thật xa, lại còn trước máy quay lúc nào cũng ON chế độ hóng chờ. Hơn 10 năm chạy theo idol, không phải chưa đủ thấm sao?

Dạo này cơ thể cũng không ổn lắm, nổi mụn liên miên, mùa dâu qua lâu rồi mà vẫn còn cảm thấy uể oải khó chịu. Cũng may có yoga, dù mỗi sáng là một cuộc đấu tranh inh ỏi "Tập hay không tập?", nhưng công nhận nhờ có nó mà tình trạng của mình cải thiện hẳn.

Dạo này làm chuyện gì cũng hời hợt, làm việc cũng vừa đủ, chơi Genshin Impact hay đọc Thiên Quan Tứ Phúc cũng không hết mình, quan tâm mẹ và gia đình cũng chỉ đủ mức cơ bản. Anh thì lại càng bị zoom out tới hết cỡ, giờ 1 tuần cũng chỉ đi chơi 2 ngày cuối tuần thôi, người ấy cũng bận rộn chẳng còn hy sinh thời gian rảnh, mình cũng thích nghi thôi. Giờ mà anh đề nghị đi thêm bước nữa, chắc mình chả tin. Đêm đêm trước khi đi  ngủ có hay diễn tập khoảnh khắc đó, nhưng chẳng cái nào kết thúc trong êm đẹp được cả.

Đây là đoạn thời gian vô cảm nhất, mà cũng dễ sống nhất mấy tháng qua. Giống như uống một liều thuốc an thần vậy, giảm triệu chứng dù những vấn đề gốc rễ vẫn ở đó. Nhưng nếu tự luyện được cảnh giới này, thì chắc là không cần dùng thuốc nữa.

Càng lớn, cơ hội để cảm nhận những cảm xúc của bản thân càng ít đi. Vậy nên chắc càng phải tự tạo ra thêm cơ hội, sinh ra thêm nhiều khoảnh khắc nữa, để thấy cuộc đời còn đáng sống.

---

Tháng này, khắc ghi được thêm một câu hay.

"Đúng sai ở mình, khen chê ở người, không bàn được mất."

Mình thấy đúng lương tâm, mình thấy đúng lẽ phải, mình thấy đúng ước muốn và khả năng, thì là đúng.

Khen chê là ở miệng người, ở quan điểm của người, ở mong muốn của người về một chuẩn mực hoàn hảo cho một tình huống giống như cách hiểu của họ. Mình khen chê người ta thì cũng vậy thôi, làm gì bắt người ta sửa đổi theo câu nhận xét của mình. Người ta chỉ sửa đổi khi người ta thấy cũng đúng thôi. Vậy là đúng sai vẫn là do người ta, chứ không phải do lý lẽ của mình.

Không bàn được mất. Được cái gì mất cái gì, không phải là chuyện hiển hiện ngay trước mắt, ngay lúc xảy ra chuyện đó việc đó. Được mất là chuyện cả đời, mất ngày này được ngày kia, mất cái này được cái kia, cái mất của người này là cái được của người kia, chín chín chín chín vạn triệu tỷ khả năng, càng lúc càng sinh sôi, bàn đến bao nhiêu kiếp cũng chưa hết. Bàn được mất cũng không quan trọng bằng tự phân định đúng sai, phân định xong thì cũng biết được cái gì cần làm rồi.


Lòng vòng một hồi ngáp cũng 5+ lần rồi, cũng không biết mình muốn viết cái gì. Thôi thì coi như đặc tả một ngày suy nghĩ vẩn vơ bình thường đi.


thơ thẩn ~