Tuesday 24 April 2018

Đừng quay lại, làm ơn

Hôm qua gặp lại bạn, ngồi cạnh bạn.

Những năm qua tôi đẩy bạn đi, không quan tâm không đoái hoài, phần lớn chẳng phải vì bạn đâu. Người có tệ đến đâu, tôi vẫn giữ quan hệ được, không kì thị không nề hà chi hết.

Vấn đề quan trọng ở đây là, bạn rất tệ, và tôi lại thích bạn.

Tôi biết, tôi cứ bị cuốn hút bởi những người thật tệ. Nhưng tôi vẫn cố gắng tự bóp chết trái tim mình, tránh xa các người ra. Khi tôi đã sa lầy, tôi hiểu bản thân tôi và dư sức đoan chắc rằng, tôi sẽ lại ngã ào vào bạn thôi. Vào cái đoạn tình cảm đẹp đẽ mà tôi tưởng tượng ra. Vào dòng cuốn mà quả tim tôi tạo nên hòng bịt miệng lý trí.

Tôi biết chuyện đó sẽ xảy ra. Tôi biết tôi sẽ tha thứ tất cả và chấp nhận tất cả, vừa đui mù vừa ngu xuẩn. Nhưng tôi vẫn sẽ làm, vẫn sẽ đi theo bạn.

Mà như vậy thì đời tôi quá thảm rồi.

Nhiều lúc tôi nghĩ chớ, trong người tôi cứ như thể lúc nào cũng tồn tại một nút "tự huỷ hoại" bị kẹt ở nấc "Mở", phải liên tục lấy tay đè xuống nấc "Tắt" thì mới sống yên lành được. 

Tức là, tôi cứ phải liên tục dằn lòng xuống để không chơi ngu.

...

Bạn khéo léo, bạn dịu dàng. Bạn quan tâm, tinh tế. Giọng bạn hay, mặt bạn đẹp. Răng bạn khểnh, bạn cười thật chân thành.

Nhưng bạn thích đùa giỡn, chẳng mong rõ ràng. Bạn tham vọng, chuyện gì cũng có kế hoạch trước sau. Bạn quảng giao, nhiệt tình đến mức khiến tôi sợ hãi. Bạn nhẫn tâm, như thể bạn chưa thực sự yêu ai.

Bạn lưu luyến, tôi cũng vấn vương. Hai đứa mình tâm sự cũng vẫn còn hợp lắm. Cái kiểu hợp rơ đặc biệt khiến lòng sợ hãi không biết đến bao giờ mới tìm thấy được lần nữa.

Nhưng với người như bạn, chuyện chẳng bao giờ rõ ràng được. Tôi đã quá thấm thía rồi, tim đã quặn đau không biết đến bao nhiêu lần rồi.

Tôi hiểu, bạn cũng chỉ là người bình thường, có hỉ nộ ái ố, có lúc biết mình đang làm gì, có lúc không. Bạn có cảm xúc, bạn cũng có sự chân thành của bạn.

Chỉ là, cái cảm giác bất an, bị kiểm soát, bị đùa giỡn, bọn chúng khiến tình yêu không còn là đủ, không thể nào trở thành cái hạnh phúc mà tôi muốn cho cuộc đời mình.

Tôi thích bạn, nhưng tôi không tin bạn. Đã, đang, và sẽ, không tin bạn.

Vậy thì làm bến bờ cho nhau cái kiểu gì.

Tôi xin lỗi. Thực sự rất, rất, rất, xin lỗi.

...

Tại sao nhỉ,

Tôi lại cứ phải lòng những người thật tệ.

...

Rải rác khắp cuộc đời, tôi cứ phải tự tay chôn sống những đoạn tình cảm của mình đi,

Cho chúng chết hẳn đi,

Đừng dằn vặt tôi nữa.

Friday 20 April 2018

19.04.2018

Chuyện vui trong ngày:

1. Shopee Networking Event kiếm được một thằng bạn bằng tuổi, haha. Nói chuyện được với nhiều anh chị, thấy được inspire dễ sợ.

Theo chị Head CS:

Để quyết định được mình muốn làm gì:
i. Chọn một industry mình thích, một công ty tốt trong industry đó, một job phù hợp, và cống hiến hết mình cho nó ít nhất một năm.
Lưu ý: tuyệt đối ko sân si job khác, đứng núi này trông núi nọ, mà phải học cách yêu job của mình dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, challenge bản thân giải quyết được hết, hoàn thành job thật tốt từ đầu đến cuối.
ii. Sau 1 năm, reflect xem trong job đã làm, mình thích gì và không thích gì. Phân tích preference của bản thân, tạo thành một map, sẽ gần như có hướng đi.
iii. (?)

Shopee không đặt mạnh vào quảng bá thương hiệu, tạo branding => ngta đến với shopee vì các tiện ích khác chứ ko phải để lập shop và bán hàng.

Họ trưng bày hàng và quảng cáo, reach khách hàng qua Facebook, sau đó dẫn về Shopee cho các dịch vụ như freeship, đảm bảo thanh toán, đổi trả hàng, v.v.

Shopee thiếu các tính năng để người bán có thể "bày sạp" một cách hiệu quả nhất đối với việc kinh doanh của họ. Interface ko có tính năng để họ làm nổi bật các sản phẩm họ cần đẩy mạnh kinh doanh, làm nổi bật, làm cho "art", rất khó để thể hiện cá tính người bán, không có "style".

=> người dùng luôn rất thông minh, chắt lọc những gì tốt nhất ở các nơi cho việc kinh doanh của mình.

Shipping & transport đang là investment của Shopee, nhưng liệu investment này có mang lại giá trị bền vững ko, có đáng với số chi phí bỏ ra không, nếu như sau này nói đến chuyện lợi nhuận, bước vào giai đoạn profitable?

Chị nhân sự nói các vấn đề về chấm công tính lương họ đều outsource => ko học thêm được gì về cái này. Nhưng sẽ tham gia nhiều vào employee relations và recruit, admin, event, xây dựng môi trường v.v. 

=> culture của Shopee khá hay ho, cực dynamic, nhưng liệu có đủ chiều sâu chưa? Có phải là môi trường mà mình muốn học hỏi?

Chị Nhung Head of Payment chỉ cách nhìn nhận một cty khi đi pv:

Nhìn xung quanh công ty khi bước vào, luyện óc quan sát. Đừng chỉ tập trung nhìn sếp, mà hãy nhìn nhân viên, vì mình sẽ như họ khi thực sự gia nhập cty (=> quan trọng cho employer branding nếu sau này có phải làm). Không gian làm việc có open không hay ngăn cách, nhân viên có tập trung, nhiệt huyết không, từ đó tạm xác định văn hoá cty.

2. Mẹ sợ thằn lằn, úp sọt bạn thương binh nằm giữa nhà, buồn cười muốn chớt haha.

3. Đi thay phím bên Nguyên Kim được anh đẹp giai trắng trẻo sửa miễn phí, cưng gì đâu.

"Nhiêu tiền anh?"

"Dạ cái này bên em hỗ trợ ạ!"

Chòi má cưnggggg.

4. Đi siêu thị với mẹ, mua phô mai que được giảm giá, mua đồ xong ko phải xãch về, vui vẻ phấn khởi cực. Phô mai que daebak! ❤️

5. Miệng quạ đen, mới trù mẹ coi chừng ko đủ tiền, lát hồi đang mua phô mai que thì mẹ gọi giật lại kêu ko đủ tiền thiệt... 

Có ói trả ngta hai cây phô mai cũng chả đủ.

Miệng với chả mồm LOL

---

Nói chung là một ngày thiệt thành công hú ye 🤘🏻

Thursday 19 April 2018

Chuyện nuôi mèo ~ Phần 1/vô cực +

Chuyện thứ nhất

Hôm nay, 18/04/2018, bạn chẻ Khoang chính thức làm mình cáu vì đã cạy hư mất nút V trên bàn phím laptop thân thương của mình.



Thà chỉ cạy ra thì thôi chớ, đằng này lại còn cào rách luôn miếng cao su ấn nút, làm mình điên người lấy tay phét cho 2 cái vào đít.

Lại còn sợ bả không biết bả sai chỗ nào, còn phải lôi cái laptop ra trước gầm giường, cuộn cuốn sách mỏng lại mà quất bốp bốp xuống sàn.

Đúng là chảnh mèo, thái độ láo không chịu được. Ấy vậy là bà Khoang nhà mình đã thuộc dạng ngoan rồi đó.

Yêu thương một con mòe còn không xong thì mai này còn biết yêu thương được ai.

Nhỉ.

*Lúc đang tức giận ai thì ráng tịnh tâm nghĩ lại về những cái tốt của người ta, vậy nên sẽ ráng nghĩ thêm 4 câu chuyện khác bù vào khúc mở đầu xịt khói này.



Chuyện thứ hai

Thật ra bà Khoang nhà mình rất ngoan.

La biết nghe, bỏ xuống ổ vài lần biết hiểu ý mà không đòi bò lên nữa. Chỉ là còn chưa biết đâu là đúng đâu là sai, quây loạn hết cả lên. Mấy hôm nay còn lôi thú bông, hộp hiếc dây nhợ rải khắp phòng, làm con sen đây thật mệt mỏi.

Nhưng làm sai biết xin lỗi, chạy ra dụi dụi lấy lòng chờ mình hết giận. Đi vệ sinh cũng đúng chỗ, dù vẫn làm vương cát ra sàn, nhưng không bao giờ đi bậy, đi vãi, nết rất ngoan.

Tới "mùa", người chủ vô tâm này chưa kịp cho đi triệt sản, làm cả ngày em cứ ư ử meo meo khó chịu thấy thương (dù cũng khó chịu gần chết). Nhưng chị ôm vào là yên ngay, thậm chí còn ngủ được một chút.

Mèo nhà người ta, tối "mùa" cũng giống phụ nữ mang thai, cau có quạu quọ tính nết thất thường, thậm chí còn bạo lực hơn. Nhưng em thì không. Dù có phiền hà thêm một chút, nhưng em vẫn đòi yêu thương bằng một phong cách rất "bánh bèo", muốn ghét cũng khó.

Ấy là còn chưa kể, em nhà mình muốn xoa đâu thì xoa, vuốt đâu thì vuốt, không nề hà chi cả. Chỉ cần gãi cho em vui là được rồi.

Nhiều lúc thương đến độ chỉ muốn đè ra hun cái chóc. Mà nhiều khi cũng hun thiệt, haha.

*Hình minh họa: bình thường ẻm chả bao giờ rờ đến cái ổ mẹ cất công xách về này, chỉ là mỗi lần mình đuổi ẻm ra khỏi giường thì thảy ẻm vào đây cho ẻm có nhận thức rằng "Đây là chỗ của mình". Vậy mà hôm nay lỡ can tội nặng (cạy phím), và ẻm như vầy:


Ai nói ẻm ngu ngơ tau vặt răng ngay. Khôn thấy tía má luôn ấy.



Chuyện thứ ba

Em Khoang nhà mình có cái tật cũng đáng yêu, đó là cứ ngủ say thì em sẽ le lưỡi, haha.

Cái lưỡi hồng hồng mà nhám kinh dị, ngủ say là le ra một xíu, miệng chẹp chẹp, chân động đây, thở im ru, cưng lắm.

Mà ngủ cũng như heo, bình thường bên ngoài chỉ cần cái máy lạnh nó "cạch" một phát khe khẽ thôi là đã dựng hết tai lên rồi, đằng này ba mẹ lên phòng đi ngủ khua dép loẹt xoẹt mà ẻm vẫn phè phè. Thương lắm.





Chuyện thứ tư

Ẻm cũng có một đặc điểm nữa là thích dựa hơi người. Có mình ôm, ẻm bình tĩnh ngay, thậm chí ve vuốt một hồi xung quanh yên tĩnh là ngủ luôn.

Ẻm cũng tin người lắm. Một khi đã tin rồi, mình làm gì ẻm cũng đứng dòm, mình bế xốc lên hay lao bịch bịch tới, ẻm cũng chỉ tròn mắt lên kiểu WTF chứ không bỏ chạy. Tin mình nhiều lắm. Còn đối với những người khác trong nhà thì, haiz, chả tin ai hết.

Tối giờ này rồi (1 tháng hơn) mà vẫn không dám ra khỏi phòng mình, thiệt chứ nếu không có mình ở nhà thường xuyên, coi chừng trầm cmn cảm.





Chuyện thứ năm

Tui làm cho cô biết bao nhiêu cái ổ, công sức của bao người, ấy vậy mà cô chỉ thích nằm trên cái bao nylon ngủ ngon lành? Hay quá ha? -___-



Cô lại còn cào nát ghế tui ngồi học bài, hất bể chai dầu thơm bạn Mẽo tặng, quậy um sùm làm tui không ngủ nổi suốt mấy đêm.

Vậy mà nhìn tướng cô trông tui trở về phòng, dõi theo tui lúc tui khua chổi quét nhà, nheo mắt dụi đầu vô tay tui lấy lòng, tui lại cảm thấy bất lực một cách sâu sắc.

Mèo ơi là mèo ~