Wednesday 15 April 2020

15.04.2020

When we stop caring,
things will slowly come to an end.

I know that feel.
I've been through that.

After each time I tried, and cried,
I feel my heart gets colder, little by little,
to the point I will stop caring too.
I'm passive-agressive that way.
I'd let things die
rather than keep trying for someone who don't even care about keeping me sane.

Maybe I just love you,
but I don't know if I can keep up with this.
I'm just physically, mentally, whole-heartedly

tired.




















I'm tired as hell,
I'm always sad,
it has been a burden these days, talking to you
trying to encourage you in vain
trying to explain myself and only receive dry, meaningless responses.

I'm pissed off, I'm sad,
I can see a clear future that you can't handle me and my mind

Would I regret later, that I already foreseen this
yet still chose to be with you?


Should I leave? When? How?
Do I need to wait until all tears are spent, heart stops aching,
and soul becomes numb?























Being taken for granted is hard
Being ignored is hard
Being misunderstood is hard
Being happy with yourself is hard








And to one point,
you don't even bother to try to explain yourself anymore.
Just shrug it off,
and try to survive without feeling anything.




I tried, I mean,
I really tried.
I tried drawing, singing, translating things I like,
I tried reading, even exercise
I tried sharing


Maybe I'm too sensitive, too annoying
but I never felt that you cheered for me
I just felt utterly




alone.









Maybe one day I will be happy with my current self,
one day I will be independent enough to stop relying on other people's encouragement
but what if I want encouragement to make my happier,
to make my life easier,
like,
just a little little little bit easier?



What if I'm not giving you want you want either?
What if you are feeling lonely too?




I tried to think that way,
I tried to ask how were you doing,
I tried to care.



But when I'm hurt, I can't try like that.
I will close myself,
now to the point that even YOU can feel it.
Yes, I know you feel it.

But do you know what breaks me?






It's because you don't even try to fix things.




You meditate and you think everything will magically be fixed for you,
just because you lived well and nice.


I guess even when I have left,
you won't even regret anything,
since you believe in nothingness.






If one day I decide to leave,
I think it will not be because of something you have done,
but because of things you didn't do.





I just cried for one hour straight
while writing this
and I'm so tired

I'm just so fucking tired
Tears are leaking and I can't stop





I just want to stop everything
Even my family
Even you.





I also have thought
of the day myself ends too





I wish to rest for a while
So I can hug myself
And tell her too keep trying
One day more
Just one day more








Wednesday 8 April 2020

09.04.2020

Một người lập topic trên Zhihu với câu hỏi: 
"Càng ngày tôi càng cảm thấy khó chịu với xung quanh, dễ cảm thấy ghét và không chấp nhận được những vấn đề tôi thấy ở người khác. Có phải tôi đang ngày càng trở nên hẹp hòi?"

Câu trả lời được vote nhiều nhất:
"Không phải bạn trở nên hẹp hòi, mà là bạn đang không hạnh phúc.

Ví dụ như: khi bạn buồn ngủ, bạn tức giận vì mọi người nói to. Khi bạn nghèo, bạn bực mình vì con bạn đòi mua quần áo mới. Khi bạn mệt mỏi, thật khó chịu khi phải rửa chén đĩa. Khi bạn không tự tin, bạn cảm thấy mọi người xung quanh đều khinh thường mình. Khi bạn stress, bạn cảm thấy mọi thứ thật gớm ghiếc.

Khi bạn hạnh phúc, bạn cảm thấy vui vẻ, mọi thứ đều có thể bỏ qua. Khi tôi đang hạnh phúc, nếu tôi bị trượt chân ngã thì còn chẳng thấy đau ấy chứ! Khi đang hạnh phúc mà gặp phải những người ngu ngốc, những người xấu xa, lại cảm thấy thế giới thật thú vị muôn màu. 

Chỉ cần bạn đang vui, chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không có. Khi bạn không vui thì ngược lại.
Vì vậy, hãy sống tốt, yêu bản thân mình, và giải toả hết các năng lượng tiêu cực nhé. Chúc bạn hạnh phúc!"

-Dịch bởi Lê Bảo Ngọc

---

Em chưa bao giờ có ý kiến về việc anh tin cái gì. Thậm chí em còn tò mò hỏi anh để lắng nghe anh, để hiểu được anh đang nghĩ gì, đang say mê với cái gì.

Nhưng rồi mọi chuyện tệ đi nhanh khủng khiếp khi anh dần muốn em tin theo anh.

Em tin anh, như một người tin một người, chứ không tin vào đức tin của anh. Hai chuyện đó khác nhau.

Đức tin của anh, chẳng ai dám nói đúng hay không đúng, thật hay không thật. Đã gọi là đức tin thì chúng chỉ ở riêng trong đầu mỗi người thôi, chốn thiêng liêng của riêng mình, không ai có quyền chạm vào khi chưa được phép.

Trước giờ em vẫn tò mò và trung lập, không có ý kiến gì về các đức tin khác nhau cả, dù đi đọc nhiều về chúng. Cái làm em ghét bỏ là sự vặn vẹo của một số người theo và tuyên truyền đức tin đó theo những thể biến tướng, vụ lợi.

Thực sự những lúc anh nói "Em chưa đủ duyên để hiểu", "Anh nói em cũng không hiểu", "Anh đâu có ép em tin", em thực sự cáu.

Miệng anh nói vậy nhưng tâm anh không nghĩ vậy. Trong sâu thẳm anh vẫn "tin" rằng ai không nghe theo đức tin của anh là "thiệt thòi", không nhìn thấy những cái anh thấy thì là "chưa đủ", không đủ tốt, chưa rèn luyện.

Kiểu như em cảm giác rằng anh luôn thất vọng vì em, vì những thứ em không làm và không muốn làm. Anh càng muốn em làm gì thì em càng không muốn nghe lời anh. Còn những thứ em thích và chia sẻ với anh, thì đáp lại vẫn chỉ là sự thờ ơ.

Nhiều hôm em tủi thân lại khóc, chỉ biết nghĩ chắc mình đến bên người khác dễ dãi quá, buông thả quá, dù có quan tâm giữ gìn hay không thì mình vẫn luôn ở yên đấy, hàng có sẵn, không lo mất, không lo hết kiên nhẫn.

Cảm giác ko được trân trọng, bị bỏ mặc, lâu lâu còn bị bảo là "chưa đủ", dồn lại đến khi nào không khép miệng vết thương được nữa thì buông thôi.

Có thể anh sẽ trách em, Thấy buồn sao ko nói, cứ im im rồi ai mà biết được. Anh có biết là ngoài mẹ và công việc, anh là người duy nhất em nói chuyện trong ngày. Bạn thân em cũng không chat, bạn không thân em lại càng không, trò chuyện điện thoại lại càng hy hữu hơn nữa. 

Em không phải vì anh mà hy sinh cái gì cả, chỉ là bản chất em không còn thích nói chuyện nữa, sau tất cả mọi thứ em đã trải qua. Em chỉ muốn nói rằng, mỗi khi có chuyện trong ngày, dù lặt vặt như thấy một con mèo dễ thương, hay trầm trọng như việc em lại phải đi khám bệnh rồi, đi mấy cái bệnh viện mới có chỗ khám mùa dich, lại còn bị phạt xàm 500k suýt bật khóc giữa đường vì vẫn chưa tìm được chỗ khám bệnh, ngày uống 2 cữ thuốc giày xéo cái đầu cái óc em

Tất cả những chuyện đó,

Em đều muốn kể cho anh.

Nhưng không biết anh có biết không, chuyện càng đau, càng quan trọng, em càng chọn người để kể. Người không đặt lòng đặt dạ lên em, em chịu đau tới chết cũng không hé răng.

Mà em có cảm giác như tâm anh không còn đặt vào em nữa. 

Em nghĩ đến đủ thứ chuyện. Anh nhớ người cũ, vật cũ. Anh chán em. Anh chán chường cái chuyện em không tin vào những cái anh tin. Anh chán em... nhàn chán. 

Hoặc tệ hơn là anh chả còn cảm xúc gì với nữa. Chẳng chán, chẳng thương, chỉ còn nhắn tin theo thói quen và lo lắng như nghĩa vụ. 

Làm em cảm thấy, bao buồn bã dằn vặt, bao nước mắt của em cũng chẳng để làm gì, chẳng để cho ai.

Em nhớ anh quá. Nhưng em mệt mỏi thực sự. Mệt từ xương từ cốt mệt ra. Mệt từ đầu óc tới tứ chi. Mệt từ cái thân xác tới những nỗi sợ nỗi buồn không tên không tuổi.

Mệt đến độ cảm giác chuyện mình mong manh, gió cắt một phát là gãy, là đổ. Hoặc tự mình đẩy ngã, ban đầu chỉ muốn nhích xa nhích gần một chút, nhưng càng lúc càng mạnh tay, và hỏng bét.

Ước chi lại được đi đâu đó một mình.