Tuesday 19 January 2016

19.01.2016

Không hẳn là muốn viết vì quá chán bản thân.

Đã quá chán một người và cảm thấy đây đã là đỉnh điểm. Liệu cơn chán này có qua đi như bao đợt khác? Liệu có đúng đắn không khi bản thân cứ trì hoãn mãi một chuyện thể nào rồi cũng sẽ đến?

Mình thực sự không hiểu sao tất cả xung quanh mình, từ thân đến không thân đều khuyên mình hãy bỏ đi. Mình biết mình vốn quyết đoán, nhưng tự dưng nhìn thấy mọi người đều có cùng 1 quan điểm thì bỗng giật mình và muốn nhìn lại, muốn cẩn trọng hơn.

Thực ra thì không có mấy lý do. Ai cũng có những khuyết điểm, mình hiểu chứ. Nhưng mình không yêu được những khuyết điểm đó. Mình không chấp nhận được sự hời hợt. Mình không chịu nổi sự giản đơn vô tâm vô lo nghĩ.

Tới lúc mình cần, ai sẽ nghĩ chu toàn được cho mình đây? Hay lại để mặc mình quyết định mọi thứ?

Ai sẽ là người mình có thể trông cậy, có thể nghe lời những lúc không thể tự quyết định được đây? Mình không muốn là cái đầu suy nghĩ duy nhất trong cuộc sống nhiều hơn một người. Nếu phải suy nghĩ một mình, chuyện gì cũng nghĩ cách giải quyết một mình, thà nuôi chó mèo còn thanh thản hơn.

Mới coi Hitch, họ bảo hãy bắt đầu mỗi ngày với một mục đích - cái mà trước giờ hình như mình ít khi nghĩ tới. Mình chỉ biết cố gắng hết sức, thực hiện mọi việc bằng tất cả sức lực, nghĩ suy và sự thận trọng. Và mình mệt mỏi rồi.

Mình không muốn học nữa. Mình cũng không muốn đi làm nữa. Mình không muốn gò bản thân suy nghĩ bất kỳ thứ gì nữa, thực sự rất muốn có thời gian cưng chiều tâm trí mình một chút - làm một chuyến du lịch một mình, ngắm những nơi mình thích - một mình; Muốn tìm thấy một cuốn sách hay, thả hồn vào thế giới tưởng tượng ấy trong những phút giây ngắn ngủi trước lúc đi ngủ, như ngày xưa mình hay tự chế lại Inu-yasha với Naruto :))

Những ngày ấy qua thật nhanh.

Nhưng đúng là rất vui vẻ và hài lòng với bản thân chứ không chán nản, bế tắc như bây giờ.

Chắc là nên sống thả lỏng hơn, quan tâm làm quái gì đến suy nghĩ của người khác.

Thật ra hiện tại, khi được hưởng một số ích lợi từ việc người khác nghĩ tốt về mình, cảm giác vẫn rất vui vẻ và nhẹ nhõm đi được phần nào, chung quy cũng không phải là vô ích. Nhưng như vậy liệu đã xứng đáng với những gì mình đã bỏ ra, đã cố gắng hay chưa? Nếu thay đổi, phải chăng những điều ấy sẽ không còn? Hay thậm chí sẽ còn xuất hiện nhiều hơn nữa?

Thực sự không biết phải làm thế nào mới là tốt.

Nhưng mình luôn có một chấp niệm phải giải phóng bản thân, không để bản thân bị kiềm hãm bởi bất cứ xốc nổi hay gông cùm nào hết. Muốn vươn lên hết mức, học hết những gì có thể, làm hết những gì có thể và không bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nào.

Muốn sống trọn từng phút, từng giây, thật hoàn hảo. Và mình nghĩ cái giá cho việc đó là sự kiên nhẫn.

Nếu giờ đây buông thả, đời sẽ không khi nào nhẹ nhõm, với tính cách của mình. Sẽ luôn có sự tiếc nuối tự trách, Giá như lúc ấy mình kiên nhẫn cố gắng hơn.

Mọi người xung quanh, lúc thì nhiều quá không đếm xuể, lúc thì nhìn lại chẳng còn ai. Ấy là những lúc phải tự nhắc bản thân, À mày còn rất nhiều thế giới khác để quay về mà.

Nhiều lúc thích nhất là nhìn lại những gì mình đã viết, tìm lại những thế giới mà mình đã tạo ra và tạm cất bớt. Sự trong trẻo, những cảm xúc tuôn ra trong đó còn vẹn nguyên hoài thôi.

Những thế giới ấy, vốn đã không cần phải phụ thuộc vào ai cả.

Muốn đọc sách, đọc truyện lại thật nhiều, để mang những thế giới ấy trở về, và để mở ra thêm những khoảng trời mới.

Ừ, tại sao lại cứ phải nghĩ về người khác làm gì cho mệt óc.

Có lẽ nên quay về chỉ tự nghĩ cho bản thân mình. Ích kỷ vậy thôi, vì lúc mình không còn tỉnh táo, chỉ có mình mới cứu được mình. Những người khác có thể rất muốn giúp, nhưng họ đơn giản là không thể giúp, vì mình vốn là một đứa cứng đầu chẳng nghe lời ai bao giờ, vậy nên cũng chẳng có chuyện mình tin tưởng đưa tay cho ai kéo lên hoàn toàn đâu.

Nung nấu bao hôm nay rồi, phải tìm lại cho được những thế giới của mình. Nhớ chúng quá.