Sunday 26 June 2016

Wisdom?

Bỗng dưng thấy mình đang phí hoài từ ngày này sang ngày khác.

- - -

Người ta bảo, mình "giỏi" như vậy, nếu không làm gì đó to lớn sẽ là rất phí phạm.

Người ta bảo, lăn lộn ngoài đời đi, mai này kiếm vài chục triệu một tháng, mua biệt thự bên Mỹ về xài.

Người ta bảo, cuộc đời dư thừa những doanh nhân và chính trị gia quá rồi, còn những người chia sẻ, người kể chuyện, người hàn gắn thì tìm mãi chẳng còn được bao nhiêu nữa.

Người ta bảo, tuổi trẻ đừng để phí hoài.

Nguời nhà bảo, đi làm là phải có tiền, đừng để bị bóc lột. Không được ngu ngốc, không được khờ dại.

- - -

Tới bây giờ, lạc lối rồi, làm sao đi tiếp đây?

- - -

Khủng hoảng tiêu biểu tuổi 22. Đứng giữa quá nhiều ngã rẽ, quá nhiều lựa chọn, mà chưa kịp hiểu rõ bản thân.

Chọn đường nào?

Thực ra nếu nhắm mắt lại và nghĩ thật kĩ, có vẻ như mọi chuyện có một thứ gì đó quan trọng lắm, cốt lõi lắm, nhưng chẳng thể nào nhìn ra được.

Nếu cuộc đời là một bài toán, với một (vài) con đường đúng đắn nhất, thông thái nhất, khôn ngoan nhất, vậy thì ai sẽ là người giải ra?

Người giỏi nhất trong cuộc đời, có hay không?

Hình như là không có.

Quay lại đề bài. Vậy cuộc đời có phải là một bài toán hay không?


Với đầu óc ngổn ngang với thật nhiều áp đặt như hiện tại, mình rất muốn nghĩ nó là một bài toán để giải. Mình không hề giỏi trong việc đi ngược đám đông, và cũng chưa đủ dũng cảm để thoát ly khỏi những xiềng xích tư duy, logic, trách nhiệm, truyền thống, tục lệ, tiền bạc và tỉ tỉ những thứ khác tương tự.

Muốn thoát khỏi lối mòn của người ta, phải tự biết thoát ly khỏi người ta. Phải biết chấp nhận sự cô đơn ấy, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Sao mà làm được đây?

Tách ra khỏi xã hội, sẽ rất sợ bị xem như một đứa gàn dở tùy hứng. Ba mẹ xấu hổ. Không đi làm kiếm đủ tiền chăm lo họ, chăm lo em, chăm lo họ hàng bạn bè.

Gắng gượng mà hòa nhập, sẽ rất sợ bị coi như cún hùa, tầm thường, bé nhỏ, một con ong cần mẫn dễ lợi dụng. Chứ không phải là một ai đó cần được trân trọng.

Đáng sợ nhất, là sự sợ hãi cái nhìn của xã hội.

Mà cái này, mình không thoát ra nổi.

Sợ, buồn, nản chí.

- - -

Nhiều lúc có cảm giác, mình làm gì cũng sẽ bị ai đó thóa mạ, phán xét và khinh ghét.

Bất kể quyết định của mình có là gì, vẫn sẽ có ai đó không vừa lòng.

Khổ nỗi, hầu hết những người còn ở lại với mình, đều là những người quan trọng. Và mình quá nhu nhuợc để có thể rời bỏ họ, để tự tay hủy đi mối quan hệ với họ.

Mình đã từng nhẫn tâm cắt đứt đi rất nhiều những sợi dây liên kết, và tới giờ mình vẫn chưa hết cảm giác tội lỗi về việc đó. Tới tận bây giờ, mình vẫn không biết như vậy có là đúng hay không?

Vậy mà lúc này, mình lại đang nghĩ đến việc cắt đứt thêm nữa ư?

Liệu mình còn đủ dũng cảm, còn đủ trái tim để mở lòng, để nối thêm nhiều sợi dây nữa không?

Hay sẽ yếu đuối đến độ cắt đứt xong thì cứ phải suy nghĩ mãi, dằn vặt mãi về nó đến heo hon tâm hồn, dây nhợ gì cũng chẳng thể mọc lên lại lần nữa?

- - -

Không có ai bên cạnh, sẽ héo mòn dần đi.

Có nhiều người bên cạnh, sẽ vô cùng mệt mỏi, như hiện tại.

- - -

Nhiều lúc chỉ muốn vùi đầu vào đâu đó, tạm ngưng tồn tại trong chốc lát.

Nghỉ ngơi một chút. Yên bình một chút.

Chờ, tìm, đuổi, đến khi tìm lại được bản thân.

Tìm lại những gì cốt lõi nhất tạo nên mình. Tìm lại cái làm mình hạnh phúc. Cái mình muốn. Cái mình cần.

Không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác nữa, đến khi nào mình tìm lại đuợc yên bình cho bản thân.

Tự cảm thấy yên bình, mới tìm lại đuợc tự tin, mới nắm lại được mái chèo con thuyền này.

- - -

Mà để bản thân nghỉ ngơi, thì lại sợ phí thời gian.