Thursday 18 September 2014

2 tuần 1 ngày. 1 tháng.

Hôm qua kỉ niệm 2 tuần bằng bịch chè đậu đen (dù là không dễ nuốt lắm) người ta mang lại phòng cho ~ Dễ thương thiệt là dễ thương, còn mua cho P một bịch nữa (dù là con nhỏ nhất quyết vì sự nghiệp giảm cân nên không rờ vào).

Mình thật sự không nghĩ là bạn ý nhớ ngày đầu hai đứa gặp nhau, nhưng xem ra hôm qua bị hố hàng rồi. Xem ra đúng là người nào yêu nhiều hơn, người đó cực hơn thật.

Mình cũng không dám nghĩ rằng tụi mình đi nhanh đến vậy. Chữ K cũng đã có, trong vòng chưa đầy 2 tuần. Mà nói chứ lần ấy cũng là đúng thời điểm đúng nơi đúng người, cả 2 cùng cảm thấy ổn nên mới tới luôn. K nó cũng dặn mình, cái gì thấy đúng thấy được thì cứ làm, đừng quan trọng nhanh chậm, không có hết mình được. Nói gì thì nói chứ K nó cũng là con trai, đương nhiên là nó hiểu bạn ý và muốn bênh cho bạn ý, nhưng nghĩ lại thì nó cũng hiểu mình mà. Nó chỉ đang hướng dẫn mình cách làm sao cho cả hai bên cùng thấy thoải mái vui vẻ thôi. Mà công nhận nghe nó thì vui vẻ thiệt, đỡ mất thời gian lo nghĩ. Mình cũng không phải dạng con gái ngoan ngoãn đầu óc ngây thơ gì, cái gì cũng đã xem qua rồi, chỉ là chưa bao giờ thực hành thôi. Bảo sợ thì cũng có sợ, nhưng mà phần thích vẫn nhiều hơn, và quan trọng là mình thấy nó bình thường, mình còn kiểm soát được. Cũng nghe lời T nói, nếu làm nhanh quá sau này dễ chán, tính xa hơn thì là sẽ không còn có thể có cảm giác mới mẻ với ai được nữa. N cũng nói rằng thật là quá nhanh đi.

Cũng chẳng biết mình làm đúng hay sai nữa. Và cái đúng với cái sai ấy, ai quyết định, có ảnh hưởng gì không? Thực sự không rõ.

Lâu lâu cảm giác ấy nó cứ hiện lên làm mình đỏ mặt hoài, ai hỏi thì mình bảo trời nắng thôi, với lại mình đỏ mặt có cơn. May mà hay đỏ mặt nên riết tụi nó quen, chứ không thì lòi đuôi ra rồi.

Bạn ý thích ôm mình từ sau lưng, mình cũng thích. Bạn ý thích K cổ, K trán, bẹo má, mình cũng thích luôn. Mình thích ôm, vì trước giờ rất ít ôm ai, và cũng luôn khát khao có một người để cho mình ôm thỏa thích. Mình thích nắm tay, thích cảm giác hai tay đan vào nhau ấm áp. Mình thích dụi đầu vô bàn tay người ta, hai bàn tay càng tốt, để cảm nhận cái sự thô ráp ấm áp của tay con trai. Mà những cái đó, tụi mình đều hợp nhau cả.

Giống như gặp khó khăn riết thành quen, giờ gặp được những cái hiển nhiên quá thì lại có chút lạ lẫm. Giống như gặp được một mảnh ghép khít khịt với bản thân rồi lại hoang mang Có thật không vậy nè? Có chắc chắn là không có chỗ nào không khớp không?

Giống như đang hoang mang đến muốn khóc là tại sao mình chưa yêu người ta đến chết đi sống lại nữa? Đã ước mơ đến một câu chuyện như thế này bao lâu rồi?

Bạn ý lỡ hẹn, tim mình cũng hụt hẫng mất một lúc thật lâu, mệt mỏi đến độ chỉ muốn trả lời tin nhắn bằng một icon mặt buồn, mà cuối cùng thì cũng trả lời như vậy thật. Bạn ý tới trễ, mình cũng muốn mè nheo nhõng nhẽo, lôi ra nhây cho thỏa cái ấm ức đợi lâu, mà sau đó thì làm đúng vậy thật. Trước mặt bạn ấy mình muốn gì làm đó, nghĩ gì nói nấy, cứ vô tư mà tận hưởng hạnh phúc, chẳng lo âu gì nhiều cả.

Vậy mình có thật sự đang yêu không? Yêu có phải như thế này?

Nói thiệt chứ mình thấy mọi chuyện nó trôi qua cũng có khác bình thường một chút, nhưng đối với mình trước giờ thì chẳng ngày nào giống như ngày nào cả, cho nên đầu óc không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cái "khác" này. Mọi thứ quá rõ ràng, quá thuận lợi, không cần phải đoán già đoán non từ những biểu hiện nhỏ tí, những câu nói bâng quơ nữa. Tâm trạng quá vui vẻ, sự việc quá giản dị, không có gì phải nghĩ suy thức khuya dậy sớm nữa.

Mình không biết đây là gì. Mình không biết đây có phải là kiểu yêu tự nhiên như đất trời vẫn thế hay không. Mình còn chẳng biết mình có yêu người ta không, chỉ chắc chắn là rất rất rất thích cái cảm gíac của những ngày này thôi.

Nhưng mà mình muốn K nữa. Mình muốn ôm, muốn được ôm, muốn được chăm sóc dỗ dành, muốn được thả lỏng không lo âu suy nghĩ, muốn được cưng chiều chọc ghẹo, được xem như bạn gái, được quanh quẩn trong tâm trí một người nữa.

Mình muốn duy trì. Mình muốn hơn nữa.

Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác ích kỷ đến thế này, cắn rứt đến thế này. Có cảm giác như lợi dụng quá nhiều từ người ta, trông đợi quá nhiều vào người ta mà chẳng bỏ ra chút gì đáp lại.

Hạnh phúc thì rất hạnh phúc, nhưng hoang mang cũng nhiều quá. Mọi thứ dồn dập quá là khóc đó, mà cái khóc này thì chỉ muốn ở một mình thôi.

Đang rất may mắn mà, ha?

Thursday 11 September 2014

11.09.2014

Bạn trai tui hông có đẹp trai, nói thẳng ra là nhìn tồ thiệt tồ luôn, nhe răng ra cười bựa thì lại càng kinh khủng =)) Dáng cũng hông có đẹp, bụng nguyên cục mỡ tròn quay, ôm ôm ấn ấn thấy rất hài.

Bạn trai tui hổng có giàu. Chở bạn gái đi chơi mà mắt nhìn bình xăng muốn lé luôn. Đó giờ cũng chưa nhận được quà cáp gì từ bạn ấy cả, ngoại trừ đồ ăn. Đó giờ bạn ý toàn tặng tui đồ ăn, vô bụng hết rồi chả lưu luyến gì.

Bạn trai tui chưa có lớn. Con trai tuổi 20, đã có gì cho mình đâu, chỉ có quả tim với bộ óc thôi.

Cơ mà tui thương bạn trai tui lắm, càng lúc càng thương.

Có người chỉ mới gặp nhau có vài ngày mà sẵn sàng đội mưa chở tui ra sân bay tiễn bạn, xong thấy tui buồn thì dỗ dành tui rồi chở tới tận nơi tận chỗ. Có người nổi hứng nhớ tui bèn đi bộ cả đoạn thật xa, chỉ để gặp tui 10 phút rồi bị tui phũ, lại phải cuốc bộ về. Có người bận họp gấp vẫn ráng chạy qua đưa cho tui hộp bánh bèo, bẹo má tui một cái rồi mới đi, ôm cũng chẳng kịp, để rồi về inbox nuối tiếc các kiểu. Có người chẳng tiếc công nhắn tin, hầu như ngày nào cũng chúc tui ngủ ngon ngày đẹp. Có người thiệt thà biết sao nói vậy, còn khiến tui rung rinh hơn cả mấy lời sến sẩm tui hay bị người ta nhây nữa.

Có người ấm như cái lò sưởi, hay gọi tui là cái tủ lạnh, chê tui lạnh lùng các kiểu xong rồi lại hớn hở quẩn quanh làm tâm can tui nhũn hết cả ra. Có người hay nắm tay tui rồi tự hỏi sao lại thích người vậy, chả hiểu, rồi lại than da mình quá đen đi mà. Có người hay cầm tay tui đặt lên tim, bị tui chọt chọt chỉ biết cười ngây ngốc. Có người nhát thiệt nhát, hun má tui xong im re cả lúc thiệt lâu, rồi lúc được tui hun lại thì đơ ra rồi thiệt vui vẻ, lại còn nhai đi nhai lại vụ đó với tui hoài.

Có người thấy tui nhõng nhẽo thì bật cười rồi ôm tui vô lòng.

Có người thấy tui gọi nhỡ 7 8 cuộc thì hớt ha hớt hải gọi lại, xong lại rống lên kiểu Có vậy thôi đó hả?

Có người đã nắm tay tui đi vòng vòng phố xá rồi mà còn giật ngược lại hỏi Ê vậy là làm bạn gái tui thiệt rồi phải ko?

Có người thương tui như vậy, mà vẫn cho tui tự do. Mà tui biết, người cũng cần tự do. Hai đứa cùng hệ Khí, có những chuyện chẳng cần nói ra mà vẫn ăn rơ như đúng rồi.

Thương. Rất rất rất là thương.



---



Có người ta nói người không xứng với mình.

Mình nghe xong, mình sợ mình sẽ tự kiêu lắm. Vì bản thân mình biết, tui càng ngày càng cần người hơn rồi. Mình biết nhớ biết thương, biết lo biết sợ, dần dà rồi cũng thành yêu thương thôi. Có mình mình biết mình xấu xí thế nào, bất lực thế nào. Có mình mình biết mình cần một quả tim ổn định đến thế nào. Có mình mình biết mình dễ lung lay đến thế nào, mình muốn một cuộc sống như thế nào thôi.

Mình cũng không biết chuyện sẽ đi được đến đâu. Cũng không biết mình sẽ sắm vai gì, hay con người tự nhiên của mình là như thế nào. Cũng chẳng biết đây có phải là một lựa chọn đúng hay không nữa.

Nhưng hiện tại, bản thân đang rất vui vẻ. Đã tu luyện để vượt qua nỗi buồn rồi, ngày nào trải qua cũng thật vô tư vui vẻ, nhưng cảm giác có ai đó mang lại niềm vui và ấm áp cho mình thật khó cưỡng lại. Thật sự, thật sự rất vui vẻ.

Ngày hôm qua đã là trọn vẹn một tuần chính thức, vậy mà đã có thật nhiều thứ để nhớ rồi.

Sẽ gom góp từng mảnh, mỗi ngày <3 p="">

Thursday 4 September 2014

04.09.2014

Hí hí, viết mừng kỉ niệm chính thức có người thương :x

Thực ra mà nói thì lúc vui mình không viết được cái gì cho ra hồn cả. Chỉ viết được lúc buồn thôi, bởi vậy vào blog mà cứ như vào cái hang ẩm thấp đầy u uất. Nhưng mà lần này thì phải viết.

Thực sự đã có bạn trai rồi, hihi.

Ngày hôm qua khoảng 8:20 tối, ngày 3/9, đã được tỏ tình rồi, đã được nắm tay rồi, hihihi. Giờ ngồi gõ vội vài dòng trước khi chạy đi ôn thi mà cảm giác ấy tay đan tay ấy vẫn còn đây, cảm giác tim nhảy tung tăng khiến mình phải tự nén xuống nó vẫn còn đây. Cả những lúng túng, những lần chỉ biết cúi đầu cười chứ chẳng biết phải nói sao, mình vẫn còn nhớ đủ cả.

Bờ sông Sài Gòn, cái cầu gì gì đó gần Bến Nhà Rồng, hôm nào phải ra nghía lại tên cầu rồi nhớ cả đời luôn mới được. Lần đầu tiên nắm tay một người đi dạo, thực không ngờ người ấy lại giữ chặt tay mình đến vậy. Lần đầu tiên ôm lấy người lái xe từ phía sau - đó giờ tới cả ba mẹ mình cũng không ôm, chỉ là lần này muốn thôi chứ không hẳn là cần. Lần đầu tiên thấy sự đáp lại tình cảm nó hạnh phúc đến vậy, hèn gì nhiều người thích yêu quá đi.

Cũng may là gặp được một người thật hợp. Cũng may là người ta chủ động tiến tới với mình. Cũng may mình ở trong tập thể đó, với vai trò đó, với buổi tham dự đó và trang phục đó. Cũng may mình đã đọc post share đó và vô tình tham gia tổ chức đó. Cũng may bạn nọ không tham gia. Cũng may...

Mà thật ra, có thể không hẳn là do "may".

Mình đang dần tin vào sức mạnh của những sự lựa chọn, những ngã rẽ ngẫu nhiên mà ta đặt chân lên mỗi ngày. Những quyết định tưởng chừng như vô nghĩa khiến cả bản thân cũng chẳng thấy đáng giá gì, chỉ là quyết định rồi thì làm thôi. Vậy mà tất cả những điều ấy, những lựa chọn ấy, đều đã dẫn dắt mình đến những nơi thật tốt, được gặp những con người thật tốt.

Không phải chỉ lần này, mà từ rất rất nhiều những lần trước rồi. Lần tạo lập diễn đàn. Lần quyết định học lớp Hóa hè của thầy Trí rồi thi vào tuyển Quận. Lần rẽ ngang hội trường và nộp đơn vào CLB. Lần nói chuyện vui vẻ với một người không quen trong lớp vĩ mô. Lần làm bandroll cho khoa. Lần apply vào VYE này, cả design team lẫn FR.

Kiểu như là, nếu lỡ mất bất kỳ cái nào trong tất cả những cái mới kể trên (và còn nhiều hơn nữa), mình sẽ thay đổi rất rất rất là nhiều. Thậm chí cuộc đời sẽ rẽ sang những hướng vô cùng khác. Ấy vậy mà cội nguồn cho những sự kiện đó lại là những quyết định vô cùng ngẫu hứng và chủ quan, giờ nghĩ lại thấy thực đáng sợ, lỡ lúc đó mình lười một chút, hay ngông một chút, hay thậm chí thiếu quyết đoán một chút, thì mọi chuyện sẽ ra sao?

Đúng là không nên quá phụ thuộc vào vận mệnh, nhưng mình phải công nhận nó có ảnh hưởng mạnh thật. Mỗi con người đều có những lựa chọn của riêng mình, chọn lấy một nhánh của số phận đã xếp sẵn để bước đi, rồi lại gặp một nhánh nữa và lại chọn nữa, cứ như vậy đến hết cuộc đời của những sự lựa chọn. Và chúng đều đã được sắp sẵn, nếu nhìn trên một phương diện nào đó.

Thật sự đang rất vui vẻ, vì đã lựa chọn đúng rất nhiều lần, ít ra hơn cũng nhiều hơn những lần chọn sai. Mà nói thiệt chớ đúng hay sai thì bây giờ vẫn chưa biết đâu, cái đó phải để thời gian trả lời mới được. Nhưng mà thôi, bản thân hiện tại vui vẻ là được rồi.

Sắp thi và bài chưa học và hiện tại đang có quá nhiều thứ để nghĩ, để lo, để vui và để sầu não. Đầu mình có ngày tét tung tóe ra mất thôi, haha.

Đi ôn thi với thím K đây ~