Thursday 18 September 2014

2 tuần 1 ngày. 1 tháng.

Hôm qua kỉ niệm 2 tuần bằng bịch chè đậu đen (dù là không dễ nuốt lắm) người ta mang lại phòng cho ~ Dễ thương thiệt là dễ thương, còn mua cho P một bịch nữa (dù là con nhỏ nhất quyết vì sự nghiệp giảm cân nên không rờ vào).

Mình thật sự không nghĩ là bạn ý nhớ ngày đầu hai đứa gặp nhau, nhưng xem ra hôm qua bị hố hàng rồi. Xem ra đúng là người nào yêu nhiều hơn, người đó cực hơn thật.

Mình cũng không dám nghĩ rằng tụi mình đi nhanh đến vậy. Chữ K cũng đã có, trong vòng chưa đầy 2 tuần. Mà nói chứ lần ấy cũng là đúng thời điểm đúng nơi đúng người, cả 2 cùng cảm thấy ổn nên mới tới luôn. K nó cũng dặn mình, cái gì thấy đúng thấy được thì cứ làm, đừng quan trọng nhanh chậm, không có hết mình được. Nói gì thì nói chứ K nó cũng là con trai, đương nhiên là nó hiểu bạn ý và muốn bênh cho bạn ý, nhưng nghĩ lại thì nó cũng hiểu mình mà. Nó chỉ đang hướng dẫn mình cách làm sao cho cả hai bên cùng thấy thoải mái vui vẻ thôi. Mà công nhận nghe nó thì vui vẻ thiệt, đỡ mất thời gian lo nghĩ. Mình cũng không phải dạng con gái ngoan ngoãn đầu óc ngây thơ gì, cái gì cũng đã xem qua rồi, chỉ là chưa bao giờ thực hành thôi. Bảo sợ thì cũng có sợ, nhưng mà phần thích vẫn nhiều hơn, và quan trọng là mình thấy nó bình thường, mình còn kiểm soát được. Cũng nghe lời T nói, nếu làm nhanh quá sau này dễ chán, tính xa hơn thì là sẽ không còn có thể có cảm giác mới mẻ với ai được nữa. N cũng nói rằng thật là quá nhanh đi.

Cũng chẳng biết mình làm đúng hay sai nữa. Và cái đúng với cái sai ấy, ai quyết định, có ảnh hưởng gì không? Thực sự không rõ.

Lâu lâu cảm giác ấy nó cứ hiện lên làm mình đỏ mặt hoài, ai hỏi thì mình bảo trời nắng thôi, với lại mình đỏ mặt có cơn. May mà hay đỏ mặt nên riết tụi nó quen, chứ không thì lòi đuôi ra rồi.

Bạn ý thích ôm mình từ sau lưng, mình cũng thích. Bạn ý thích K cổ, K trán, bẹo má, mình cũng thích luôn. Mình thích ôm, vì trước giờ rất ít ôm ai, và cũng luôn khát khao có một người để cho mình ôm thỏa thích. Mình thích nắm tay, thích cảm giác hai tay đan vào nhau ấm áp. Mình thích dụi đầu vô bàn tay người ta, hai bàn tay càng tốt, để cảm nhận cái sự thô ráp ấm áp của tay con trai. Mà những cái đó, tụi mình đều hợp nhau cả.

Giống như gặp khó khăn riết thành quen, giờ gặp được những cái hiển nhiên quá thì lại có chút lạ lẫm. Giống như gặp được một mảnh ghép khít khịt với bản thân rồi lại hoang mang Có thật không vậy nè? Có chắc chắn là không có chỗ nào không khớp không?

Giống như đang hoang mang đến muốn khóc là tại sao mình chưa yêu người ta đến chết đi sống lại nữa? Đã ước mơ đến một câu chuyện như thế này bao lâu rồi?

Bạn ý lỡ hẹn, tim mình cũng hụt hẫng mất một lúc thật lâu, mệt mỏi đến độ chỉ muốn trả lời tin nhắn bằng một icon mặt buồn, mà cuối cùng thì cũng trả lời như vậy thật. Bạn ý tới trễ, mình cũng muốn mè nheo nhõng nhẽo, lôi ra nhây cho thỏa cái ấm ức đợi lâu, mà sau đó thì làm đúng vậy thật. Trước mặt bạn ấy mình muốn gì làm đó, nghĩ gì nói nấy, cứ vô tư mà tận hưởng hạnh phúc, chẳng lo âu gì nhiều cả.

Vậy mình có thật sự đang yêu không? Yêu có phải như thế này?

Nói thiệt chứ mình thấy mọi chuyện nó trôi qua cũng có khác bình thường một chút, nhưng đối với mình trước giờ thì chẳng ngày nào giống như ngày nào cả, cho nên đầu óc không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cái "khác" này. Mọi thứ quá rõ ràng, quá thuận lợi, không cần phải đoán già đoán non từ những biểu hiện nhỏ tí, những câu nói bâng quơ nữa. Tâm trạng quá vui vẻ, sự việc quá giản dị, không có gì phải nghĩ suy thức khuya dậy sớm nữa.

Mình không biết đây là gì. Mình không biết đây có phải là kiểu yêu tự nhiên như đất trời vẫn thế hay không. Mình còn chẳng biết mình có yêu người ta không, chỉ chắc chắn là rất rất rất thích cái cảm gíac của những ngày này thôi.

Nhưng mà mình muốn K nữa. Mình muốn ôm, muốn được ôm, muốn được chăm sóc dỗ dành, muốn được thả lỏng không lo âu suy nghĩ, muốn được cưng chiều chọc ghẹo, được xem như bạn gái, được quanh quẩn trong tâm trí một người nữa.

Mình muốn duy trì. Mình muốn hơn nữa.

Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác ích kỷ đến thế này, cắn rứt đến thế này. Có cảm giác như lợi dụng quá nhiều từ người ta, trông đợi quá nhiều vào người ta mà chẳng bỏ ra chút gì đáp lại.

Hạnh phúc thì rất hạnh phúc, nhưng hoang mang cũng nhiều quá. Mọi thứ dồn dập quá là khóc đó, mà cái khóc này thì chỉ muốn ở một mình thôi.

Đang rất may mắn mà, ha?

No comments:

Post a Comment