Monday 18 October 2010

Lãng đãng sáo ngân

Lãng đãng sáo ngân
 

Written by me, Moonrabit

Non-Fanfic, G

Tặng cậu, người quan trọng. Món quà cậu sẽ chẳng bao giờ biết đến.



Chỉ là một ngày, tôi cảm thấy biết ơn.








Tôi đã từng là một cô gái trong veo.

Yêu tiếng sáo, yêu màn mưa, yêu cả những giọt nắng nhạt màu.




Tôi đã từng là một cô gái trong veo, với lớp vỏ ngoài xám nhạt. Hòa mình vào thế gian.

Một lớp vỏ hoàn hảo không kẽ nứt, êm mượt qua ngày tháng.




Tôi đã từng là một cô gái trong veo, với tình yêu gói gọn trong căn phòng nhỏ. Bụi giấy, gỗ vàng và chăn lạnh.

Không phải bình yên, mà là an toàn.



Tôi đã từng là một cô gái trong veo. Đến ngày tôi gặp cậu.




Tôi không còn là một cô gái trong veo. Trái tim tôi dần pha lẫn hồng thơm của nắng, xanh mát của biển trời.

Tôi biết yêu thêm bông ấm, cỏ vàng và nụ cười giòn nắng.




Tôi không còn là một cô gái trong veo. Lớp vỏ xám nhạt vẫn hoàn hảo, nhưng không còn êm mượt.

Mà lấp lánh bụi sao.



Tôi không còn là một cô gái trong veo. Căn phòng của tôi giờ đã rộng. Có bàn gỗ, ghế nâu, và trang vở thơm mùi phấn trắng.

Không chỉ bình yên, mà còn ấm áp.



Tôi không còn là một cô gái trong veo. Vì tôi đã biết yêu thương.




Cậu đến với tôi, tự nhiên như sương sớm.

Cậu đến với tôi, dịu dàng như tiếng sáo ngân vang.

Và, ấm áp như nắng nhạt.



Cậu mang đến cho tôi giọt nước mắt ngày gặp lại.

Cậu mang đến cho tôi nụ cười phút mưa rơi.

Cậu mang đến cho tôi những cảm xúc không tên, vào những khi tâm hồn đi lạc.


Cả đau buồn, lẫn hạnh phúc, chỉ vì cậu



Tôi đã từng mơ về một ngày, mình có được hạnh phúc giản đơn.

Biết yêu và được yêu.



Tôi đã từng đọc ở một cuốn truyện vàng màu giấy

"Người ấy không phải một phần của hạnh phúc

Mà là tất cả của hạnh phúc.

Mất người ấy, thế giới như sụp đổ."

Và, tôi có thêm một giấc mơ xanh

Thế giới ơi, xin đừng vỡ tan.

Đừng để chút hy vọng trong tôi hóa thành tiếng sáo tan vào bầu trời.

Đừng để ánh mắt tôi trở nên vô định, lạnh căm.

Đừng để tôi trở lại làm một cô gái trong veo, với lớp vỏ xám êm mượt.


Xin, hãy để cho tôi mơ.



Cảm ơn cậu, đã dịu dàng gieo cho tôi sắc màu của cuộc sống.

Càm ơn cậu, đã tinh nghịch khuấy nhẹ một cô gái trong veo.

Cảm ơn cậu, vì đã nhìn thấy tôi, dưới lớp vỏ xám bạc màu.



Cảm ơn cậu, đã giúp tôi vượt qua mùa gió lớn.

Cảm ơn cậu, đã dạy tôi thế nào là xót thương.

Cảm ơn cậu, đã rải niềm vui giấu trong mỗi ngày dài.



Cảm ơn cậu, vì đã là tình yêu đẹp của tôi.



Sài Gòn
21.9.2010
Viết để đừng bao giờ quên.