Saturday 30 November 2013

29.11.2013



Trong đầu mình đã hiện ra một người rồi đó.

Hôm nay có thức xuyên đêm, có hụt kèo, xoa đầu đinh, có hệ số co dãn khác nhau tùy mức giá, chuối chiên nhiều bột và đứng chờ xe buýt.

Kỉ niệm càng nhiều, tim càng nặng.

Ừ, dạo này hôm nào cũng có chỉ bài, có dặn nhau đi ngủ sớm.

Ừ, mà hình như tụi mình nhắc nhau vụ ngủ nghê cũng nhiều rồi.

Cho mình ngu ngốc cười khờ một thời gian đi, nha?



- - -


Blog của mình, không phải là để viết ra cho văn vẻ, cũng không phải để khoe tim gan phèo phổi của mình ra cho thế giới

mà chỉ đơn giản là nơi cất đi một số thứ thôi.

Những cái mình viết ra, xếp gọn lại ở góc nhỏ này, sẽ không bị quên lãng, nhưng cũng sẽ không lảng vảng trong đầu mình mọi lúc mọi nơi. Não mình yếu lắm, không làm nhiều việc cùng một lúc được đâu.

Nói mình vô tâm vô tình cũng tội, vì thực sự là mình không đủ sức để nghĩ đến chuyện quan tâm.

Không đủ sức.

Mà cứ vô tâm thế này, được cái là mình chẳng phải nhờ vào ai cả. Cứ tự mình ôm lấy mình rồi cất bước đi tiếp, mà là đi tiếp một cách thật lòng chứ không phải cố gắng gượng hay trưng ra bộ mặt giả tạo gì cả.

Mình có nhiều gương mặt, không có nghĩa chúng là giả tạo. Đối với mỗi người khác nhau, mỗi môi trường khác nhau, mình có một cách hành xử khác nhau. Đó là sự linh động, không phải giả tạo. Lý do? Vì mình không giả bộ quan tâm, khi sự thực là mình không-quan-tâm-nổi. Vì mình không giả tạo yêu quý, khi tình hình là mình yêu quý họ thực. Vì mình không tỏ vẻ nhã nhặn để lừa phỉnh người khác, mà mình đang cố tỏ ra lịch sự, cố chứng tỏ đẳng cấp văn hoa của bản thân chứ chẳng vì lý do gì khác cả. Mình có thể này nọ, nhưng mình có thể tự tin mà nói rằng mình biết phép lịch sự tối thiểu.

Mình kiềm chế cơn giận tốt, vì mình không giận đủ mạnh để làm gì khác.

Mình vượt qua nỗi buồn tốt, vì mình biết cách viết ra để dỗ dành bản thân.

Mình yêu không tốt, vì mình không biết vươn tay ra thế nào cả. Mình cũng không muốn cố gắng. Mình rất sợ phải phụ thuộc cảm giác vào bất cứ ai.

Vậy thôi. Mình biết cách bỏ qua thị phi, nhận xét, đàm tiếu, vì mình không đủ sức quan tâm đến chúng. Những người ở xung quanh, mình quan tâm còn chưa xong. Bản thân mình, mình còn quan tâm chưa đủ, đâu còn khả năng lo chuyện bao đồng?

Mình sống cho mình, cho những người mình yêu quý (mà đôi khi mình chả nhớ được họ là những ai) là đã đủ sức tàn lực kiệt rồi.


- - -


Ai chối bỏ trách nhiệm, mình chấp nhận gánh chịu. Mình muốn những gì qua tay mình đều phải ổn, ít nhất là với tiêu chuẩn của mình. Tranh cãi tới đâu thì việc cũng không xong, quan hệ lại rạn nứt. Chi bằng cứ âm thầm làm cho xong, cho tốt, mai này có thể ngẩng cao đầu khi nói về thành tích của "nhóm". Chỉ cần sống không hổ thẹn thôi, nhất là với bản thân.

Áp lực lớn quá thì cứ rúc vào góc nào đó, khóc cho đã một trận là xong. Chỉ là tâm lý thôi mà.

Thể lực suy kiệt quá thì cáo bệnh, ném hết trách nhiệm đi với lý do chính đáng là xong, vì lúc trước đã gánh rồi nên lúc này sẽ không thấy tội lỗi nữa.

Ai giành vinh quang, mình tặng luôn. Cái quan trọng đối với mình là quá trình, là những cái mình học được cũng như đánh giá được, cả về công việc lẫn con người. Thành tích, chung quy cũng chỉ là tối cần thiết đối với những người cần nỗ lực từ cái nguyên sơ. Chứ mình có cha mẹ quan hệ rộng, mạng lưới bạn bè cũng rộng, tài chính không phải lo, vậy thì đi giành giật làm chi cho xấu tính ra. Tính cách mình đã không đẹp đẽ gì cho cam rồi.

Không phải mình thương hại, mà là mình bước đi chậm lắm, mình không muốn cản đường người khác. Ai muốn vượt lên thì cứ bấm còi, mình né, vì mình thấy họ cần hơn. Họ không có gì cả, còn mình thì có.

Đương nhiên, đối với những người có điều kiện đủ đầy, cạnh tranh với tinh thần giống như mình, thì mình sẵn sàng hăng máu chiến đấu. Chiến đấu để thắng, chứ không phải để giành, vì mình không cần. Không phải mình muốn làm khó gia đình, mà thực sự mình có điều kiện nên không việc gì phải làm như thế, và bố mẹ mình cũng không muốn mình đấu tranh quá mạnh.

Mình có điều kiện thì mình hưởng, đơn giản vậy thôi.

Ai không có điều kiện thì cố gắng lên, mình không giành. Quan trọng là họ có đủ khả năng để vượt qua một người đang đứng yên hay không thôi.



- - -


Lảm nhảm đêm khuya vậy thôi, đi ngủ đây. Đã hứa là đi ngủ sớm, vậy mà lại làm trái rồi.



Monday 25 November 2013

Run away



Run Away




They say you shouldn't run from problems
But for me that's all it takes.
A simple jog or sprint becomes
A truly sweet escape.

Jump jump skip,
Jump jump flip.
I run around the corner
And hop o'er the cliff.

Deep breaths in
Smooth breaths out
My anger simmers down,
Yet I still long to shout.

Bounce bounce kick,
Bounce bounce sh*t!
I start to lose focus and
Fall in a ditch.

My head is no longer swollen,
The nerves, once tight, are calm.
My heart, it pounds so rhythmically,
I relax my clenching palms.

Glide glide kick,
Glide glide skip.
I run along the pavement
Smooth as a whip.

My mind is lost,
I feel so free.
My legs are swift
They carry me.

Bound bound graze,
Bound bound leap.
I jog across the tree shades
And spring o'er the creek.

Through worn dirt paths
To familiar destinations,
These evening runs are really
My only self evasion.




The space between the words








The space between the words



Now you have gone into that space

Beyond language




You have gone into the pauses in our conversation

The time beyond time and time within time




You are in those moments when we sit in the audience

Waiting for the curtain to rise




And the end when the curtain has closed

And the actors have taken their bows




You are within the pauses of the bird’s song

When we strain to hear the next note




In the water between the fish

In the traveler’s silence within a foreign language




You are in the air that fills the sky

In the moments after the sunset




You are between night and day

Spirit next to soul




You are in the space between the words

The moment before the artist picks up her brush




Vicky Lettmann

Oct. 1, 2013



Original Link

Sunday 24 November 2013

Cổ tích ngược

Không phải gu truyện mình thích, nhưng thực sự là nó hay quá, đem về đây cất chứ không thì quên mất.

Nguồn, NGUỒN: http://faithfair.wordpress.com/2011/09/06/c%E1%BB%95-tich-ng%C6%B0%E1%BB%A3c/


Thể loại: fanfic (của Cinderella?), oneshot, SE, angst, fairy-tale, horror, romance…
Rate: M
Disclaimer: Nhân vật thuộc truyện cổ tích. Tính cách, số phận của nhân vật nằm trong tay tác giả.

*Vì đây là dựa vào bối cảnh phương Tây, vợ của Hoàng tử thay vì được gọi là Hoàng tức, sẽ chuyển thành “Công chúa”. Lưu ý Công chúa ở đây là vợ Hoàng tử, không phải em gái.
Cổ Tích Ngược

Thursday 14 November 2013

14.11.2013 - Quan tâm

A... Nói ngắn gọn là, quan tâm tao vừa phải thôi mày ơi...

Quan tâm quá, làm tao cảm động quá, coi chừng tao thích luôn cả mày thì mệt :v Tao đã tự hứa với lòng rằng chưa xong bước đà lần này là chưa được léng phéng gì hết đó...

Qua bao lần xương máu thì tao đã bỏ được thói hoang tưởng rồi =)) Chắc chắn là mày chỉ quan tâm tao như cách mày quan tâm đến những người khác xung quanh mày thôi. Tao thì chắc có cái ưu điểm là lúc nào cũng mù quáng tin vào lời mày nói, dù bị lừa hoài mà vẫn cứ tin hoài (tao cũng chả biết tại sao nữa). Nhưng ngoài chuyện đó ra thì tao biết mình chả có điểm gì thu hút mày cả.

Tao sẽ không hoang tưởng đâu, chắc luôn. Nhưng mà bảo kiềm chế lòng mình thì tao không đảm bảo mình làm được.

Tao tham lam quá. Ngoài miệng thì cứ muốn mày bớt quan tâm tao đi, nói chính xác hơn là lý trí nó kêu gào như thế. Nhưng trong lòng, trong phản xạ, tao cứ lưu luyến chút ấm áp ấy mà mày dành cho tao. Thiệt tình, mày làm tao thương mày lắm luôn. Thương dài dài, tin tưởng dài dài luôn ý.

Và tao cũng không muốn chút tình cảm này nó phình bự lên thêm chút nào nữa. Thương mày vầy, có lẽ là đủ rồi.

Đừng có lúc nào cũng tự mắng bản thân như thế. Có tao tin mày mà. Đừng có dùng cách nói chuyện chém đinh chặt sắt của mày mà thử tao nữa, tội cho lòng tin của tao. Đừng làm tao cảm thấy mình ngu dần đi, ngu riết rồi chẳng muốn nghe thêm cái gì nữa. Tao cũng có cực hạn mà. Cũng đừng bỏ tao nghen. Tao lỡ quen rồi. Bỏ tao đi thì sau một thời gian tao cũng sẽ quen sống một mình lại thôi, nhưng mà sẽ buồn lắm. Đừng quên tao. Có tao nhớ mày mà...

Nói chung là, hiện tại tao thương mày nhiều. Ráng lên, thằng ròm già.

- - -

Mình đúng là một con phát triển chậm.

Hồi đó cứ thầm mắng vì sao lũ con gái nó phức tạp thế, mình cũng là con gái mà có cảm nhận cái đinh ốc gì đâu, đời có bạn bè, gia đình, học tập và vui chơi, thế là đã dư thứ để nghĩ tới rồi.

Ấy vậy mà giờ mới thực sự cảm nhận được sự rối rắm đó, chắc là rối loạn tâm lý tuổi dậy thì, chỉ có điều là nó đến muộn quá xá lị luôn :v

Mà đã tới cái tuổi này rồi, tâm sự mấy vụ đó sao được nữa, trẻ con quá.

Nhưng mà vẫn thèm tâm sự ghê.

Giờ mới nhận thức rõ rằng hồi đó mình vô tâm đệ nhất luôn, thành nếp sống luôn. Kể cũng tệ, sống như vầy hình như là sai rồi.

Vì hầu hết những người mình quen đều quý mến mình.

Mà người quan tâm đến mình thì, haiz, như trên kia có tỉ tê rồi kìa. Tóm lại là mình nhớ đến già luôn, ở một ngày nào đó đã từng có người quan tâm đến mình. Mà thường thì khi họ làm mình đau, mình lại tự xóa chúng đi...

Hình như là sống sai rồi.

Khá buồn.

Thôi kệ, vô tâm vô tư là được rồi. Chỉ là, từ giờ sẽ tập cách thể hiện cá tính (gì đó) nhiều hơn một chút, thách người ta ghét...

- - -

À, éo le ở chỗ là mình chung nhóm với bạn ý rồi.

Ai sắp nhóm mà khéo quá chừng luôn đó. Đâu phải chỉ một mình mình đâu, mấy người có-vấn-đề khác cũng đều chung một chỗ cả :)) Mình không muốn thành nữ chính/phụ trong tiểu thuyết ngôn tình đâu, làm ơn, đường tình duyên của mình hãy đơn giản chút đi. Với cả, mình đã nén lòng cho nguội rồi, bình thường với bạn ý được rồi. Dù là nụ cười của bạn ý vẫn làm mình mất hồn, nhưng (hy vọng là) chỉ có vậy thôi.

Tim con gái lớn muộn, dễ liêu xiêu quá.

Lớn muộn khổ quá.

Ai rước mình về lẹ lẹ đi, cho mình có cơ hội chỉ nhìn về 1 người thôi. Vì hiện tại, mình đang tự khinh ghét bản thân đó. Ai đời trong tim lại có một lúc nhiều hơn 1 người cơ chứ... Không chấp nhận được.

- - -

À, hôm nay nhận được một tin kì lạ nữa, nhưng lười type vào quá =))

Đại khái là thằng H lên cơn cua đại r =)) Thấy hôm trước nó ngỏ ý cua mình là thấy nó bệnh lắm rồi =)) Giờ lại còn... :v

Dù là giỡn hay thiệt, thì câu trả lời của mình vẫn là thiệt.

- - -


Ngủ thôi, mai còn dậy sớm gọi thằng ròm dậy học bài.

Nhớ giọng của nó ghê, hy vọng sáng mai nó bắt máy.

 - - -

Klq nhưng mà bookmark cái trang này lại, cần ghê: http://9gag.com/gag/aeNA4Zp (18 ways to tie a knot)

Còn cái này là cho BKT: http://forum.vietdesigner.net/threads/huong-dan-su-dung-cong-cu-co-ban-trong-photoshop.40841/

Sunday 10 November 2013

"Vớ vẩn"

"Không có kiểu yêu nào vớ vẩn bằng yêu xa."

Tất nhiên, nhìn câu này, mình đã chửi ngay trong lòng là "Đồ nông cạn."

Ừ, đối với một đứa cua gái tính theo ngày, dẫn gái lên giường tính theo tuần, và tình cảm tính theo cái tôi to chà bá của bản thân, thì làm thế sao mà hiểu được hai chữ "yêu xa"?

Chưa nhìn thấy những đứa bạn, đứa nhỏ, người anh, người chị hằng ngày vui vẻ hớn hở, vậy mà mỗi lúc không kịp chặn lòng mà nghĩ về người yêu đang ở phương trời nào đó ngoài kia, mắt lại buồn đến cực hạn, buồn đến mức khiến tim mình như bị lây cơn đau vậy, khẽ nhói lên một cái...

Có thể tình yêu đó mang mùi mây khói, thật mờ và thật nhẹ. Nhưng ai bảo, ai trên cái cuộc đời này dám bảo, đó không phải là tình yêu thật sự?

Mây khói thì nhìn từ đâu cũng vậy, cũng chập chờn miên man. Quan trọng là đi xuyên qua làn sương khói ấy có cái gì: có đất khô cằn cỗi, biển hồ sâu thẳm, hay thậm chí một thảm cỏ ngát hương?

Đứng ngoài mà nhìn vào, thì chỉ có biết được màn sương đó thôi. Và như thế thì đừng có mạnh miệng phán bậy. Bạn không cảm nhận được ý nghĩa của nó không có nghĩa là nó vớ vẩn, chuyện ấy chỉ mang nghĩa là bạn thiếu hiểu biết thôi, kiểu ếch ngồi đáy giếng, nghe tiếng thị phi vọng vào bộ óc nông cạn của bạn vậy.

Bạn chưa thấy một cặp yêu xa, một năm chỉ gặp nhau được có một lần - một tuần, mà hai đứa ấy cứ bám riết với nhau mãi. Ôm, cõng, tựa vào lòng. Thậm chí không cần đi chơi xa, không cần lãng mạn ngọt lịm, chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của nhau, nhịp đập của nhau, chỉ nhiêu đó thôi mà có kịp được đâu.

Yêu xa trong thời đại công nghệ thông tin rực rỡ thế này, thì cái thiếu nhất chỉ còn là hơi ấm mà thôi.


- - -


Để ngủ dậy rồi viết tiếp.

Đại khái là muốn chửi cái sự ngu dốt và ra vẻ ta đây của một cá nhân mà thôi.

Hermione từng nói tình cảm của Ron chỉ bé như cái muỗng trà. Còn đối với cá nhân này, mình nghĩ tới cái muỗng trà thì chắc cũng được, nhưng tất cả cái muỗng trà đó là chỉ dành cho bản thân mà thôi. Còn sự dốt nát và tính tự cao tự đại thì chắc phải đong bằng vại, bằng thau may ra mới đủ.

Thực xin lỗi, nhưng bạn chắc chắn sẽ không là bạn ĐH của mình, vì giờ mình đã có thể khẳng định chắc chắn là ở cạnh bạn cũng chẳng an toàn hơn được chút nào, chẳng nhờ cậy bạn được chút nào hết. Bạn thích thì bạn mới ngỏ ý giúp thôi, và sau đó là tự sướng rằng ta đây tốt bụng lắm.

Khinh vào mặt.

Lúc trước kể rằng mình thân với chị đó thế nào, để rồi khi chị ấy gặp khó khăn cần giúp đỡ, bạn phủi tay cái vèo với lý do "không rảnh". Xin lỗi nghen, nhưng mình là một trong những đứa hiểu rõ cái sự "không rảnh" của bạn nhất đó. Những nỗ lực biện mình của bạn sẽ làm mình khinh thường, vậy nên mình chẳng đả động gì tới bạn cả.

Trên đời này, bạn chỉ nghe lời bản thân thôi.

Mà cái muỗng trà của bạn thì không đủ cho mình tin tưởng.

Vậy nên, tạm biệt nhé, một tình bạn gãy đôi.

Saturday 9 November 2013

Inkblot Test

http://www.khoahoc.com.vn/doisong/yhoc/suc-khoe/50177_Bai-trac-nghiem-tam-ly-Hermann-Rorschach.aspx

Theo như kết quả từ trang này thì mình là:

- Bạn đang có nhiều tâm sự trong lòng. Bạn muốn diễn tả chúng nhưng lại thích chịu đựng trong im lặng hơn là khuấy động mọi thứ lên. Nhìn chung, bạn cảm thấy rất khó khăn nếu phải nói “không”.

- Bạn rất chăm chỉ nên thành công đến với bạn một cách tự nhiên. Bạn lên kế hoạch và thực hiện mọi thứ đều chỉn chu.

- Bạn có “sức ì” khá lớn. Trong cuộc sống, bạn ôm đồm nhiều việc nhưng vẫn có thể bình tĩnh chờ đợi từng thứ một diễn ra. Ý tưởng của bạn về cách thức mọi thứ nên diễn ra như thế nào – ví dụ người bạn nên ở cùng là ai, việc bạn nên làm là gì – rất sống động và nếu thực tế không được như mong đợi, những thành tích đáng kể sẽ là nguồn an ủi phần nào cho bạn.

- Bạn là người thích giao thiệp rộng, thích tìm kiếm các mối quan hệ bạn bè. Tuy nhiên, trong cư xử, bạn có xu hướng khá xa cách, luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người xung quanh. Đây là thói quen sẽ làm cho bạn bè bạn lo lắng.

- Bạn là người rất dịu dàng, chu đáo, biết cách chăm lo người khác và không ngại thể hiện sự quan tâm, chăm sóc ấy mà không cần được đền đáp. Chỉ có điều bạn không hoàn toàn chắc chắn rằng mình được tất cả mọi người yêu quý.


Cái chăm chỉ thì không chắc... Chứ 3 cái còn lại thì đúng đến đáng sợ...

Mà theo mình biết thì vụ này thường ko có đáp án chính xác đâu nhỉ :P Người ta dựa vào đây để xác định xem có biến thái hay ko hay sao ý =)))))

Nói chung là vẫn sợ :v