Saturday 30 November 2013

29.11.2013



Trong đầu mình đã hiện ra một người rồi đó.

Hôm nay có thức xuyên đêm, có hụt kèo, xoa đầu đinh, có hệ số co dãn khác nhau tùy mức giá, chuối chiên nhiều bột và đứng chờ xe buýt.

Kỉ niệm càng nhiều, tim càng nặng.

Ừ, dạo này hôm nào cũng có chỉ bài, có dặn nhau đi ngủ sớm.

Ừ, mà hình như tụi mình nhắc nhau vụ ngủ nghê cũng nhiều rồi.

Cho mình ngu ngốc cười khờ một thời gian đi, nha?



- - -


Blog của mình, không phải là để viết ra cho văn vẻ, cũng không phải để khoe tim gan phèo phổi của mình ra cho thế giới

mà chỉ đơn giản là nơi cất đi một số thứ thôi.

Những cái mình viết ra, xếp gọn lại ở góc nhỏ này, sẽ không bị quên lãng, nhưng cũng sẽ không lảng vảng trong đầu mình mọi lúc mọi nơi. Não mình yếu lắm, không làm nhiều việc cùng một lúc được đâu.

Nói mình vô tâm vô tình cũng tội, vì thực sự là mình không đủ sức để nghĩ đến chuyện quan tâm.

Không đủ sức.

Mà cứ vô tâm thế này, được cái là mình chẳng phải nhờ vào ai cả. Cứ tự mình ôm lấy mình rồi cất bước đi tiếp, mà là đi tiếp một cách thật lòng chứ không phải cố gắng gượng hay trưng ra bộ mặt giả tạo gì cả.

Mình có nhiều gương mặt, không có nghĩa chúng là giả tạo. Đối với mỗi người khác nhau, mỗi môi trường khác nhau, mình có một cách hành xử khác nhau. Đó là sự linh động, không phải giả tạo. Lý do? Vì mình không giả bộ quan tâm, khi sự thực là mình không-quan-tâm-nổi. Vì mình không giả tạo yêu quý, khi tình hình là mình yêu quý họ thực. Vì mình không tỏ vẻ nhã nhặn để lừa phỉnh người khác, mà mình đang cố tỏ ra lịch sự, cố chứng tỏ đẳng cấp văn hoa của bản thân chứ chẳng vì lý do gì khác cả. Mình có thể này nọ, nhưng mình có thể tự tin mà nói rằng mình biết phép lịch sự tối thiểu.

Mình kiềm chế cơn giận tốt, vì mình không giận đủ mạnh để làm gì khác.

Mình vượt qua nỗi buồn tốt, vì mình biết cách viết ra để dỗ dành bản thân.

Mình yêu không tốt, vì mình không biết vươn tay ra thế nào cả. Mình cũng không muốn cố gắng. Mình rất sợ phải phụ thuộc cảm giác vào bất cứ ai.

Vậy thôi. Mình biết cách bỏ qua thị phi, nhận xét, đàm tiếu, vì mình không đủ sức quan tâm đến chúng. Những người ở xung quanh, mình quan tâm còn chưa xong. Bản thân mình, mình còn quan tâm chưa đủ, đâu còn khả năng lo chuyện bao đồng?

Mình sống cho mình, cho những người mình yêu quý (mà đôi khi mình chả nhớ được họ là những ai) là đã đủ sức tàn lực kiệt rồi.


- - -


Ai chối bỏ trách nhiệm, mình chấp nhận gánh chịu. Mình muốn những gì qua tay mình đều phải ổn, ít nhất là với tiêu chuẩn của mình. Tranh cãi tới đâu thì việc cũng không xong, quan hệ lại rạn nứt. Chi bằng cứ âm thầm làm cho xong, cho tốt, mai này có thể ngẩng cao đầu khi nói về thành tích của "nhóm". Chỉ cần sống không hổ thẹn thôi, nhất là với bản thân.

Áp lực lớn quá thì cứ rúc vào góc nào đó, khóc cho đã một trận là xong. Chỉ là tâm lý thôi mà.

Thể lực suy kiệt quá thì cáo bệnh, ném hết trách nhiệm đi với lý do chính đáng là xong, vì lúc trước đã gánh rồi nên lúc này sẽ không thấy tội lỗi nữa.

Ai giành vinh quang, mình tặng luôn. Cái quan trọng đối với mình là quá trình, là những cái mình học được cũng như đánh giá được, cả về công việc lẫn con người. Thành tích, chung quy cũng chỉ là tối cần thiết đối với những người cần nỗ lực từ cái nguyên sơ. Chứ mình có cha mẹ quan hệ rộng, mạng lưới bạn bè cũng rộng, tài chính không phải lo, vậy thì đi giành giật làm chi cho xấu tính ra. Tính cách mình đã không đẹp đẽ gì cho cam rồi.

Không phải mình thương hại, mà là mình bước đi chậm lắm, mình không muốn cản đường người khác. Ai muốn vượt lên thì cứ bấm còi, mình né, vì mình thấy họ cần hơn. Họ không có gì cả, còn mình thì có.

Đương nhiên, đối với những người có điều kiện đủ đầy, cạnh tranh với tinh thần giống như mình, thì mình sẵn sàng hăng máu chiến đấu. Chiến đấu để thắng, chứ không phải để giành, vì mình không cần. Không phải mình muốn làm khó gia đình, mà thực sự mình có điều kiện nên không việc gì phải làm như thế, và bố mẹ mình cũng không muốn mình đấu tranh quá mạnh.

Mình có điều kiện thì mình hưởng, đơn giản vậy thôi.

Ai không có điều kiện thì cố gắng lên, mình không giành. Quan trọng là họ có đủ khả năng để vượt qua một người đang đứng yên hay không thôi.



- - -


Lảm nhảm đêm khuya vậy thôi, đi ngủ đây. Đã hứa là đi ngủ sớm, vậy mà lại làm trái rồi.



No comments:

Post a Comment