Monday 16 September 2013

16/09/2013

Tự dưng mình thấy yêu quý cái tập thể clb này quá đi a a a ~

Yêu quý theo kiểu đứng ở xa nhìn vào ~

Mình vốn không dấn thân tham gia nhiều vào hoạt động của các anh chị, các bạn ý, nhưng đứng ngoài nhìn vào cũng thấy ấm áp lắm, ấm dài dấm lâu ấm hoài ~

Dù là bị ép dầu ép mỡ nhiều lần, dưng chẳng lần nào mình phát bực lên được cả, vì mấy anh chị ý biết dụ người ghê luôn, hay gọi là biết chăm sóc an ủi mấy em cũng đc. Kể cũng có ích thôi, mai mốt đi làm rồi thế nào chẳng có cái áp lực còn lớn hơn, mà lúc ấy có khi chẳng ai thèm hậu đãi mình đâu, chỉ còn biết tự xoa dịu bản thân thôi.

Có một môi trường thế này để tôi luyện, thực quá may mắn.

Hôm qua cười suốt, xã giao cũng có mà vui thiệt lòng cũng có, dưng về nhà thì mệt kinh.

- - -

Hôm qua quánh thằng K liên tục rồi, xả tức cho phái nữ rồi, coi như mình đánh thay bạn kia đi = =

Đối xử với con gái gì mà khốn nạn quá, thiệt sự là mình nghĩ vậy luôn. Nói chuyện trên mạng khó biểu đạt cảm xúc, mình ko mắng chửi nó được, mà nó nhìn thấy mấy dòng chữ lạnh lùng hiện trên FB thì cũng dễ thấy bị tổn thương rồi im ru luôn, khổ thế. Hôm qua hai đứa nói trực tiếp, nó kể lể còn mình chửi đánh, rồi may thay mà mối quan hệ bạn bè mới giữ lại được, chứ không mình nghi là hai đứa rạn nứt luôn.

Mình quyết định là sẽ không bao giờ can dự vào chuyện tình cảm của nó nữa, vì mình thực sự không chịu nổi cách nó đối xử với con gái, rồi sau đó cảm thấy tội lỗi khổ sở bla bla, nói chung là tự thương hại bản thân.

Thực sự không thích.

Nên sẽ không can dự vào. Vậy nên nếu nó ko có chuyện gì ko liên quan tới gái thì mình cũng chả biết nói với nó cái gì nữa.

Chắc là phim ảnh thôi hả?

Hờ.

Thôi thì để đó vậy, ra sao thì ra.

Mình có ức chế vì nó và con nào nữa thì cứ lôi nó ra đánh là xong.

Mình thấy nó cần mình, nó chẳng dám để mình giận tới mức nghỉ chơi nó đâu.

Tự dưng có cảm giác giống như dạo đầu chơi với Tâm khi trước. Mà với con cá vàng như mình thì phải đứa nào cần mình, chủ động giữ mình lại, may ra mới giữ được quan hệ lâu dài. Hoặc là ăn rơ 100% như Mai Thy hay Giáng Tiên, mà đó giờ cũng chỉ gặp có hai đứa nó = = Và những đứa ăn rơ với mình thì chẳng cần phải liên lạc với nhau 1 tuần vài lần mới giữ được quan hệ.

Kể cũng hay, duyên phận nó lôi mọi người vào thành một cục hổ lốn, xong lại đập banh nó ra, và kết quả là có những cục dính lại được với nhau theo những hình thù kì quặc nhất. Mà các mảnh cũng tình nguyện dính với nhau cơ.

Mình vốn chẳng đòi hỏi ai phải nhớ đến mình cả. Mà ai tự giác nhớ được thì mình cũng mừng lắm. Nhớ tới mình lâu dài thì mình tự nhiên cũng sẽ có phản xạ quan tâm lại. Giờ những người quan trọng kia đột nhiên trục trặc thì mình cũng sẽ chủ động mà quan tâm, có thể sẽ ngại ngùng lắm, nhưng miễn có kết quả tốt là được rồi.

Cái thằng này, để coi mày chơi được với tao tới hết ĐH ko. Được tới đó mà tao vẫn chịu được thì sẽ nghĩ đến chuyện nạp vào hàng ngũ người muốn giữ.

Đi làm forum tiếp đây :))

Saturday 7 September 2013

07.09.2013

Nản, nản, nản, nản, nản, nản, nản, nản, nản....................................................

Nhưng tạm thời tự chữa rồi :v Và vẫn đang tự chữa đây.

- - -

Đọc xong I Am The Messenger rồi. Cảm xúc khó tả.

- - -

Tiếp tục bế quan, nhốt mình trong thế giới không có người.


Đừng ai bước vào cả.


Đừng ai cả.

Tuesday 3 September 2013

Người thương mình

Thực ra thì, mình đã từng được yêu thương rồi, được theo đuổi rồi, chân tình cũng đã cảm nhận được rồi.

Nhờ đó mà mình biết, mình ĐÁNG được yêu thương chân thành, đáng được quyền chọn lựa người để yêu.

Không việc gì phải tóm đại một người không tốt, không thật lòng, không yêu CON NGƯỜI của mình, chỉ vì lo sợ ngày mai thiếu vắng yêu thương cả.

Quá nhiều lần rồi, mình toàn gặp phải những đứa con trai yêu bằng mắt, nhớ bằng mắt và khao khát cũng bằng mắt. Nhiều đến nỗi suýt chút nữa mình đã nghĩ rằng, chắc là tên con trai nào cũng vậy.

Nhưng giờ mình nhớ ra rồi.

Và mình sẽ sống thật mạnh mẽ, thật tốt, thật vững vàng, để tìm và đợi một người yêu MÌNH, từ đó yêu luôn ngoại hình của mình cũng được.

Lần đầu tiên trong đời nhận ra, không xinh đẹp, không chăm chút vẻ ngoài cũng là một chuyện tốt, vì đã loại đi được phần đông những người mình vĩnh viễn không chọn rồi.

Họ cứ nói như đúng rồi ý. Không chăm chút nhan sắc sao có bồ, không ăn mặc đẹp sao có bồ, không nữ tính đi sao có bồ... Và làm như là mình tệ hại lắm, thấp kém lắm khi xét về vấn đề ngoại hình.

Vấn đề là, mình không cần một người "bồ" như thế.

"Ba bước lên chồng", tôn chỉ chọn bạn trai của mình mà :))

Mình đã từng được thương thật lòng, dù suốt ngày mặc đồng phục và thân vẫn béo tròn. Tính cách vẫn hung bạo, thái độ vẫn khắc nghiệt, và vô vàn những mặt xấu xí khác...

Nhưng mình vẫn được yêu thương.

Giờ mình ngộ ra rồi, chẳng việc gì phải lo cả. Cứ sống thật với mình, cứ nỗ lực với bản thân mình và với những mối quan hệ xung quanh, rồi một ngày cũng sẽ có một người yêu mình. Một tình yêu từ tim lan ra những bộ phận khác.

Không việc gì phải đợi chờ một người con trai yêu bằng mắt. Vì với người yêu mình, nụ cười của mình đã là đẹp nhất rồi, màu sắc của mình cũng đã là độc nhất rồi.

Không việc gì phải đợi chờ một người con trai thể hiện tình yêu bằng những kế hoạch, vì người thực sự yêu mình sẽ có những cách riêng để khiến mình vui. Họ sẽ thể hiện theo cảm tính, không phải tính toán từng bước. Chỉ cần nhìn quanh, cố gắng tìm ra người con trai luôn khiến mình thoải mái vui vẻ nhất, thậm chí là hạnh phúc.

Họ sẽ muốn được ở bên mình, chứ không phải muốn mình ở bên họ.

Họ sẽ muốn tốt cho mình, chứ không hẳn là muốn tốt cho một mối quan hệ như phim ảnh, như bao người khác.


Mình muốn một người yêu mình như vậy.

Mình nhớ một người đã từng thương mình như vậy. Mà có lẽ là không chỉ một người.


Thế nên, dù có phải sống một mình đến hết cuộc đời cũng không sao. Mình vẫn còn có gia đình và bạn bè. Mình không muốn một tình yêu tạm bợ. Thà rằng nó không phải là tình yêu cũng còn đỡ hơn.

Như lời chào của blog, đặt ở đó bao nhiêu năm tháng về trước, mình vẫn luôn muốn có người yêu mình như mình sẽ yêu lại họ.

Mình thực hy vọng sẽ gặp được một người như vậy.

Thực hy vọng...

Sunday 1 September 2013

01.09.2013

Tự nhiên lôi cái clip hồi đó thằng kia làm cho mình ra. Giờ thì đã bình tĩnh đọc từng chữ được rồi, chứ hồi ấy cứ đọc là muốn khóc, mà nhiều lần cũng khóc thiệt luôn.

Hóa ra, đây là cảm động. Mình đã quên cảm giác này từ lâu lắm, lâu lắm rồi. Hy vọng là giờ mình đã đủ lớn để trân trọng sự chân thành ngày ấy hơn được một chút.

Hóa ra, đây là cảm động.

Ừ, suýt nữa là đã quên nó rồi.

Xin lỗi nha.

Làm người đầu tiên theo đuổi t, m đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.

Xin lỗi. H t cũng ko đủ can đảm để nhìn thẳng vào những gì m đã dành cho t, vì t ko đủ can đảm để dằn vặt mình lần nữa.

Chắc là phải đợi đến khi t trưởng thành hơn nữa.

Giờ vẫn là chưa đủ.

Đã nói r, t sẽ ko tự dằn vặt m thôi.

Chỉ là có chút nhớ m.

Nhưng cũng ko nghĩ là nếu đc quay trở về những ngày đó, t sẽ làm khác đi.

Đơn giản vì t ko muốn, và t của ngày ấy khác với t của bây giờ. Khác lắm. 2 năm, đủ để làm thay đổi một phần của t rồi.

Mà t nghĩ bây giờ m cũng đã khác xưa.

Lần ấy tới nhà m ăn uống, chơi bài đập và đủ trò khác

Ko biết có phải t hoang tưởng k, nhưng t thấy cta vẫn còn mập mờ

Cũng tại t ích kỷ, hèn nhát ko cho m một câu trả lời

Nhưng may mắn thay, may mắn biết bao, cta vẫn còn làm bạn vô tư được

Vẫn cười giỡn khằng khặc với nhau, không âu lo, không vướng bận được

Vẫn ăn ý với nhau ở một mức độ nào đó

Chứ m biết không, hồi ấy, lúc m nhìn t bằng ánh mắt đó, t sợ chết khiếp

Mà cũng ko hẳn là sợ hãi nữa, mà là hoang mang, chẳng biết phải làm gì

Nghĩ nghĩ một hồi, kết quả vẫn là trốn tránh

Và sau 3 năm phải đối diện với bạn-mà-cả-lớp-cùng-biết-là-bạn-nào-đấy, t chai cmn luôn rồi. Ấy là còn chưa kể cái lũ chết tiệt kia có để yên cho t thích ứng đâu.

Giờ t cũng chẳng biết nghĩ gì nữa

Chỉ là nhớ m một chút

Và sẽ cố gắng xử lí những người theo đuổi sau này (nếu có) một cách "có duyên" hơn

(t biết t vô duyên mà, t nhận :]])

Thôi thì, hai đứa mình cùng ráng sống tốt, ha? Có duyên thì gặp lại, rồi cũng tùy duyên mà tính tiếp

<3 p="">

[vừa coi xong clip, viết cái này mà bật bài Donna Donna lên, thiệt ngu. Giờ tự dưng buồn quá.]