Thursday 11 August 2016

Mẻ từng chút lại từng chút

Hôm nay là một ngày luẩn quẩn.

Sau hôm nay mới thấy mình thật dễ bị kích động.

Có lẽ là do rất ít khi nào đụng phải những việc như ly gián, nói xấu, bằng mặt không bằng lòng,...

Hoặc vốn dĩ có lẽ đã luôn không quan tâm, cán bao nhiều mìn mà không biết.

Nhưng hôm nay đã không thể làm lơ đi được rồi.

Có lẽ nó vốn dĩ không như vậy, vì trước giờ vẫn rất ngơ và vẫn đối xử với mình rất tốt. Mình biết nó vẫn luôn nín nhịn, vì nó đủ bản lĩnh để không cum cúp nghe lời mình như những người khác. Mà vì nó quá ngơ nên nhiều lúc mình cũng không cho nó được nhiều tôn trọng hơn.

Mình bá đạo như vậy, và cơ bản là không quan tâm xem những người bị mình đối xử phũ phàng nghĩ như thế nào, vì miễn là xong việc, mình sẽ lại chẳng còn mấy liên hệ với họ.

Muốn duy trì sự bá đạo, phải giỏi, phải mạnh, phải đáng được tôn trọng.

Mình vẫn luôn hiểu đạo lý này.

Nhưng bi kịch ở đây là, mình đã sơ suất và lựa chọn mở lòng với nó. Mình đã không còn bá đạo và bí ẩn. Mình đã dần lộ ra sự mềm mỏng bánh bèo trong tâm trí.

Và khi nó không còn sợ, không cần e ngại nữa, tự những uất ức sẽ dần đổ ra, mình nói nó cũng sẽ không phục nữa. Mình làm nó cũng sẽ không thấy là đúng nữa.

Mối quan hệ dần trở nên bình đẳng hơn, nhưng theo cái cách khiến mình đau lòng quá.

Mình cũng biết là nó ngơ, nó không phân biệt được những gì nên nói và những gì không nên nói. Mình cũng biết khi có người yêu, mọi tin tưởng đều gói lại đem trao cho họ. Bí mật của một đứa cũng là bí mật của đứa kia. Nói chung không có gì đáng trách quá cả.

Nhưng chính mắt nhìn thấy những riêng tư, những bí mật của mình bị đem ra bàn tán không nương tay, không nhân nhượng, cảm giác vẫn rất tuyệt vọng.

Vì vốn dĩ, bí mật nho nhỏ hay lớn lớn của mình, mình đều giữ rất kĩ. Chỉ để lộ ra với những người cần lộ. Và mình cũng mong họ sẽ chia sẻ chúng một cách trân trọng hơn chút xíu.

Chứ nhìn những câu ác ý như thế này, không chút bênh vực, không chút cảm thông, bỗng thấy đời người thật nhạt.

Nhìn thấy một mối tình mà một người xem một người như con nít, còn một người lại xem một người như của cải, như vật riêng, cảm thấy quá mệt mỏi.

Nhìn thấy cảnh một người giao hết tâm tư, to nhỏ, ẩn nhẫn cho một người, để rồi người đó kéo một phát chat log cho một đứa khác, dù chỉ là mối quan hệ hời hợt, cảm giác cả cuộc đời chỉ còn có mỗi bản thân mình cho mình.

Trước giờ những lời mình nói ra, rất ít khi nào hối hận. Chỉ vào những ngày dần lớn, bỗng buông lỏng mà thả rông cho câu từ. Tính toán cũng vụng về, mà xử lý n6cũng lủng củng, dần mới sinh ra sự chột dạ này.

Cũng muốn cảm ơn, sự việc này như một hồi chuông cảnh tỉnh. Mình không phù hợp để tung cánh nở nụ cười hòa nhập vào đám người đông đúc kia. Chỗ của mình là ở một nơi nào đó mát lành, sống cuộc đời không phải nghi ngờ người sau lưng, không phải tránh hướng đao trước mặt.

Cực khổ mấy cũng chịu. Cô tịch mấy cũng cam. Chỉ cần trong tâm được thanh thản.

Sống phải cẩn trọng hơn, ẩn mình hơn nữa. Những người mình vốn không quan tâm, họ chỉ cần biết những gì nên biết. Chỉ cần vừa đủ duy trì mối quan hệ bằng những câu chuyện nhạt như nước ốc mà thôi.

Lần này, đã lỡ quan tâm đến một người, nhưng sai lầm rồi. Không phải ai có lỗi gì hết, chỉ là mình chọn sai người, chọn sai cách, cũng thiếu quan tâm để nhìn thấu mọi chuyện.

Dù có là do người cố ý ly gián, hay thực sự đến từ trong tâm, thì kết quả vẫn là mình không tin không thương được nữa.

Giúp đỡ? Okay. Nhưng nếu có gì đau khổ buồn bã, đừng kêu mình tiếp đón.

Vì chữ Thân, kiểu gì cũng đã mất rồi.