Sunday 31 July 2022

31.07.2022

Một ngày cuối tháng Bảy, tự dưng muốn rúc vào cái góc này tự kể lể.

Hôm nay nói chung là khá fail. Đi sửa tai nghe chờ cả tiếng, cuối cùng ở đó test vẫn nghe tốt, về nhà lại không nghe rõ tiếng nữa. Chắc là lại phải quay ra đó thay. Mà chắc lần này mình đi một mình.

Ngồi đợi anh đi chùa cũng hơn 2 tiếng, anh muốn ở lại nghe thêm, mình cũng ừ. Đi ăn tối, lại cái kiểu mình chưa ăn xong đã lo tính tiền, đã đòi đứng lên, mình cũng nuốt không vô nửa cái bánh mì mua sau đó nữa. Đưa ảnh ăn cho hết giùm, hắn lại còn bảo Chờ bà nói câu đó nãy giờ.

Tối về trễ giờ chẳng thấy gọi, mình cũng lo làm bài chẳng buồn kêu, nhưng trong lòng cũng nghĩ chắc là bận bịu việc nhà, dè đâu coi đá banh.

Gọi cho mình thì lo chat với người khác coi quán chay. Rồi chắc lại đi coi chỗ này chỗ kia cho cháu.

Mình cũng ừ, tới giờ ngủ rồi thì cứ đi ngủ đi.

Nói chung là, chẳng biết mai này sống với nhau kiểu gì nữa, khi mà hắn cứ lấn lướt mình từ những cái nhỏ nhặt nhất.

Thể nào lúc cãi nhau thì cũng nổi cơn tam bành, buông lời nặng nhẹ, chẳng bao giờ cho mình đúng đâu. Lúc nào cũng thế.

Lúc buồn nhất mình không khóc. Lúc buồn nhất mình buông xuôi.

Chắc do thời tiết, hai hôm nay mình chẳng làm được gì để vui vẻ cả. Làm gì cũng dang dở. Lúc nào cũng lo âu.

Nói chung qua ngày mưa mới biết ngày nắng đẹp, trải qua ngày tâm trạng tuột dốc như vầy mới biết những ngày khoẻ mạnh đáng trân trọng biết bao.

Mà thôi,

Kệ hết đi.