Sunday 19 February 2012

You Know You Play Too Much Kingdom Hearts When…

You Know You Play Too Much Kingdom Hearts When…

#1: You start to use your house keys to beat up people that you don’t like.
#2: You went and got your hair spiked just like Sora’s.
#3: You re-watch every Disney movie you own just so you’ll get the references.
#4: You re-play every Final Fantasy you own just so you’ll get the references.
#5: You start calling the people that you don’t like ‘Heartless’.
#6: They actually know what you are talking about.
#7: You cried when you couldn’t beat Sephiroth for the millionth time.
#8: You screamed like a maniac when you finally beat him.
#9: And you are content to never fight him again, because once was enough for a lifetime.
#10: You cried like a baby at the end of the first game when Sora and Kairi were separated.
#11: You know the Theme Songs by heart. (Even the Japanese version even though you may or may not speak Japanese)
#12: You got upset at the first game because they only showed Mickey Mouse for about two seconds at the end.
#13: You stand outside each night to make sure no stars go out.
#14: You try to open your own Pathway to Darkness.
#15: You made up your own theory about how Ansem is Ansem, but the real Ansem is not Ansem, and someone else was Ansem all along.
#16: You’ve searched everywhere for your own Paopu fruit.
#17: You sulked for weeks when every supermarket in town told you there was no such thing as Paopu fruits.
#18: You’ve built your own Gummi Ship
#19: … And it works!
#20: You inspect every keyhole you find to see if it leads to the Heart of the World.
#21: Your uncle isn’t in a coma; he got his heart stolen by a Heartless.
#22: You’ve figured out what Sora yells to Kairi in the end of the first game.
#23: You wait for Sora to show up on your doorstep because our world is just a speck in the grand scheme of things.
#24: You worked your ass off to unlock the secret endings in both games.
#25: You try to meld with your family members so that you can form change.
#26: You’re one of the 5% of Kingdom Hearts fans who understand the Sora/Roxas Kairi/Namine paradox.
#27: You pre-ordered Kingdom Hearts II and camped outside the nearest GameStop in a tent for a month to insure that you got the very first copy.
#28: Then you got upset when you realized that people in Japan got to play it, and beat it, long before you even got your hands on a copy.
#29: When Kingdom Hearts III comes out, you plan to fly to Japan to get the Japanese version… even though you don’t understand Japanese.
#30: You played through Kingdom Hearts: Chain of Memories, even though it has arguably the worst battle system of all time!


LOL =]]]]]]

Cre to trissica@tumblr ♥

Saturday 11 February 2012

11.02.2012 Quảng cáo bựa mà kuteo =))


Kuteo kinh khủng =)) Chị nữ chính à, chị là mẫu hình mà em mún trở thành khi còn bé ý :x Nên khi thấy chị cường liệt như thế, em thích ♥

Nam chính à, anh kuteo và còi không thể tả ♥

Chị... à không... anh... ờ thôi gì cũng được... Ấy quảng cáo ơi, ấy bựa quá *cười lăn lóc* Cứ "Fôm fôm" hoài làm em sái cả quai hàm rồi =))

Nam phụ à, anh đạp chai quá :">


Nữ phụ à, tộiiiiii chị quá =)))))))

*bấn loạn ing*~

C'est la vie

Title: C’est la vie.
[Aka: Nghịch lý của sự lựa chọn – Tựa đề ăn theo The Paradox of Choise của Barry Schwartz]
Author: Bạch Tư Viên / white-chan
Genres: Tự trào
Status: 2 phân đoạn / Đã hoàn thành.

Link: http://vnfiction.com/viewstory.php?sid=2325



Friday 10 February 2012

Hãy để anh ôm em

 HÃY ĐỂ ANH ÔM EM


 飞雪在飞
飞到你的世界已落泪
追追不回
追不回你的爱心已碎

Bay, tuyết bay
Bay đến thế giới của em để nuớc mắt thôi rơi
Đi, đi không trở lại
Mất đi tình yêu của em, trái tim anh vụn vỡ

悄声的离开
临走也没说明白
把世界留给我空等待
手已张不开
天空已变的阴霾
撕扯的心将他土里埋

Em lặng lẽ ra đi
Không một câu chia ly
Siết chặt tay ko buông
Mặc kệ thế gian, anh âm thầm chờ đợi
Bụi mù che lấp cả trời không
Xé tan con tim chôn vùi dưới lòng đất sâu


就让我抱着你天涯海角去
那一颗泪滴随风而去
就让我抱着你天涯海角去
忘了天与地再也不分离

Hãy để anh ôm em dù đi đến chân trời góc biển
Để giọt nước mắt vơi theo con gió
Hãy để anh ôm em dù đi đến chân trời góc biển
Quên hết đi, trời và đất cũng không thể lại phân ly

Thursday 9 February 2012

Mẹ

Mẹ tôi hầu như không khóc bao giờ. Chí ít là không khóc trước mặt tôi. Lạc quan hơn nữa, khi đã có tôi ở cạnh, mẹ không khóc. Vì lý do gì cũng tốt, ít nhất mẹ cũng đã rèn cho tôi cách nén nước mắt như thế.

Mẹ khổ lắm. Khổ từ những ngày sống trong một gia đình nheo nhóc 8 miệng ăn, từ khi đang chìm đắm trong giàu sang sung sướng bỗng rơi vào cảnh nghèo đói mù bom đạn. Bơ vơ, thể như phải sống lại một cuộc sống khác. Khổ khi người chị mẹ yêu quý nhất hóa điên. Khổ khi gặp gia đình nhà chồng, vâng, là nhà nội tôi đấy, và được nếm mùi đắng cay uất ức lần đầu tiên. Khi bé, dù khổ, nhưng mẹ vẫn là một đứa con gái quen sống trong yêu thương. Tôi không biết những ngày ấy mẹ có khóc hay không, có ai lau nước mắt cho mẹ hay không. Chỉ biết bây giờ, mẹ hình như đã quá mệt mỏi để khóc.

Mẹ khổ, khi mang tôi trong mình vào những ngày nghèo đói ấy. Khi cha mẹ ruột thì không còn gì để cho, và cha mẹ chồng thì thậm chí còn bòn rút thêm. Mẹ khổ, khi sinh ra tôi - một đứa trẻ suy dinh dưỡng, ói mửa thường xuyên . Lúc ấy, mẹ khổ vì tôi đau ốm, vì bố tôi ghê tởm tôi, và vì mẹ chỉ còn có thể đứng trên đôi chân mình...

...

Ừ thì, mẹ sẽ không khóc khi có tôi bên cạnh. Nếu có, thì cũng là tôi đã cố quên. Tôi biết mẹ không muốn tôi thấy mẹ khóc, vậy nên tôi cố quên đi, cố không để ý. Khi nhớ lại những ngày buồn ấy, mẹ hay lái xe chở tôi đi lòng vòng và kể cho tôi nghe, truyền cho tôi những đắng cay ấy một cách thật nhẹ nhàng. Tất nhiên, tôi không thể nhìn thấy gương mặt mẹ lúc đó...

Mẹ tôi không hay ôm tôi, gần như hoàn toàn không, kể từ khi thằng em tôi được sinh ra. Nhưng nghe người ta kể, mẹ đã bế tôi trên tay đến khi tôi tận 3 tuổi. Tôi nghe mà đầu óc trống rỗng, không, có thể là quá dày đặc những suy nghĩ chăng? Tôi cũng không biết nữa. Vì tới trước năm lớp 3, tôi nào có nhớ được gì? Thậm chí khi bị hành hạ, đánh đập, tôi còn không nhớ...

Tôi khổ, vì tôi có vài họ hàng bị điên, vì tôi có một người ông không tốt, vì bố tôi có nhiều khiếm khuyết, vì tuổi thơ tôi đầy đau xót mà mù sương. Nhưng đối với mẹ thì không mịt mờ như thế, vậy nên sẽ càng khổ, càng đau đớn, vì mẹ không thể trốn tránh. Mẹ còn phải bảo vệ tôi... Mẹ à, mẹ đau hơn con biết bao nhiêu lần thế...?

...

Mẹ à, có bao giờ mẹ khóc...? Liệu con có thể ôm mẹ? Điều mà con chưa bao giờ làm trong hơn 12 năm qua...? Có đáng khinh không mẹ, khi một đứa con thấy NGẠI khi nghĩ đến chuyện ôm MẸ mình...?

Giá như trước đây, khi ở bên con, mẹ bớt mạnh mẽ đi một chút...

...

Mẹ à, con yêu mẹ. Nhưng xin cho phép con cất những từ này trong lòng. Con sẽ cố hết sức, dùng hành động để nói cho mẹ hay tình yêu của con.

...

Nếu một ngày có ai đó hỏi tôi...

- Gia đình bạn có tốt không?

Tôi sẽ trả lời...

- Cha mẹ tôi là tốt nhất!

Phần "còn lại đều không", xin cho tôi giữ lại bên mình...

.
.
.
.
.

Thực và Ảo

Đâu là hữu, đâu là vô?

Mấy ai phân biệt được giữa thực và ảo, giữa mộng và đời?

Bảo là cuộc sống thực khác với cuộc sống trên mạng, thế sao vẫn nói nhiều hơn làm? Sao vẫn chỉ trích mà không đóng góp? Sao vẫn cứ cho rằng nội tâm mới là nhất, còn xã giao là giả tạo? Ảo không, hay là thực?

Bảo là đọc tiểu thuyết về "mặt tối" của xã hội để cho hiểu đời thực. Nực cười, tác giả của các tiểu thuyết ấy, liệu có thực sự thấy những cái họ viết ra bao h chưa? Hay cái thực mà bạn cảm nhận lại là cái tưởng tượng của người ta? Ra ngoài đời, người ta hỏi đã có kinh nghiệm chưa, lại trả lời "Tôi đã đọc tiểu thuyết về chuyện này rồi", xem có đáng thương không? Có đáng được tôn trọng không? Không có ý đả kích, nhưng cũng không có ý xin lỗi. Thấy không vừa mắt thì nói thôi.

...

Nhiều lúc cũng thực muốn chìm vào thế giới ảo. Đơn giản chỉ là để thư giãn, để buông bản thân vào một chút gì đó con gái, một chút mộng mơ đúng tuổi. Mạnh mẽ, nghĩa là không có ảo, nghĩa là phải kiên cường đấu với cái thực. Những lúc không còn mạnh mẽ nữa, chỉ có bản thân mới biết được thôi...

Hiện thực, vốn là nơi không có chỗ cho "bắt đầu lại". Có những vết rạn, dù che lấp đến đâu cũng sẽ có ngày lộ ra. Vậy nên phải kiêu hãnh trong mọi lựa chọn, tuyệt nhiên không được hối hận. Vì chỉ cần có mầm mống "Ước gì có thể bắt đầu lại", lập tức đồng nghĩa với việc trở nên hèn nhát và yếu đuối. Mà trong đời, đâu phải lúc nào cũng có người đỡ cho ta khỏi ngã? Đã lỡ yếu đuối một lần, liệu lần sau có còn sức đứng lên?

...

Cái thực, chất phác mà tàn nhẫn vô cùng...
Tự dưng nhận ra, mình có thể mềm yếu, duyên dáng, tàn độc... Thế nào cũng được, miễn là mình muốn...

Khi một người đã quen với một hình ảnh của mình...

Dù mình có đứng ngay trước mắt họ, thì khi tính cách đã biến chuyển... Khi mình không kịp trở về khuôn mặt mình dành cho họ...

Lập tức sẽ bị phủ định ngay...

Tàn nhẫn thật...

Vô định

From: em. Là em ở VCass, không phải bất kì nơi nào khác.

To: anh. Các anh. Hay ai cũng được. Em chỉ cần một ai đó để nói chuyện, dù là trong tưởng tượng, dù chỉ nói để những lời này tan vào hư không.


Dạo gần đây em hay thấy lạnh lắm anh à. Vô cảm nữa. Ngay cả cười cũng làm em mệt mỏi, chỉ là gắng gượng cho qua.

Có thể chăng, là do những thứ chết tiệt ấy cứ dồn dập đến với em? Hay, vốn chẳng có nguyên do nào cả?

Em không biết nữa.

Đáng ra em có thể tự lảm nhảm trong blog, nhưng em không muốn. Em đã lạnh muốn tê người rồi, và blog của em cũng thế. Ít ra ở nơi này, vẫn còn vương lại một chút hơi ấm lửng lơ. Em thực muốn nói chuyện với một ai đó nghe em, hiểu em. Nhưng ngay cả em còn không thể hiểu bản thân mình, làm sao có thể đòi hỏi điều đó từ ai khác?

Thậm chí khi tiết trời nóng đến hoa cả mắt, chân tay bải hoải, thì tâm em vẫn lạnh... Nếu không dựa vào cơ thể, em thậm chí không thể nhận ra rằng trời đang đổ nắng...


Anh à, họ đã quên nơi này cả rồi. Những người em quen ấy. Đâu còn mấy người xem nơi đây là nhà... Thậm chí cả em thi thỏang cũng còn quên mất... Em thất vọng, nhưng em không nói. Em chẳng bao giờ nói cả. Em nghe, em cười, và em lướt qua. Luôn là như thế.


Giờ em phải làm sao đây, anh? Như thế nào mới có thể lấy lại cân bằng, làm lơ hết những chuyện khác để tập trung vào cái năm này bây giờ?


Mệt và lạnh quá anh à. Đến ôm em đi, được không?

Để em cảm thấy mình không vô hình...


Ước mơ được làm gió, xem ra không thể rồi.