Wednesday 30 January 2013

[Fic] Stalking cũng là một nghệ thuật.


Viết với tinh thần OT5 bất diệt và bộ óc hoang tưởng level cực kì cao (▼へ▼メ)

.

.

.

.

.

.

.

.

Title: Stalking cũng là một nghệ thuật.
Disclaimer: tác giả vô sản ;A; Chỉ có sự hoang tưởng là của tác giả thôi ;A;
Pairings: có lẽ là YunJae, nếu bạn muốn.

.

E hèm, xin chào các bạn ~

Chắc các bạn đang thắc mắc rằng tôi là ai?

Xin thưa tôi chỉ là một fangirl vô cùng thầm lặng, một người hâm mộ DB5K từ cọng tóc dựng đứng thẳng nhất đến cái móng chân dài nhất!

.
.
.

Nhất nhất nhất luôn đó!

.
.
.

Khụ khụ, hình như tôi hơi quá khích~

Nào, giờ có phải bạn đang thắc mắc rằng đây là cái chi?

Xin thưa, đây là một cái fanaccount không hơn không kém!

Và chúng tôi - bao gồm tôi và con bạn chí cốt của mình *chỉ qua bên cạnh* - sẽ cố gắng tường thuật buổi tối 27/01/2013 của chúng tôi một cách sống động và khái quát nhất có thể!

.

Màn tự biên tự diễn của ABC và XYZ xin được phép bắt đầu ~ *xòe quần nhún người, mỉm cười tiêu chuẩn*

.
.
.
.

Trong concert của Jaejoong oppa.

"Aaaaaaa!!!"

"Aaaaaaa!!!"

"Kim Jaejoong!"

"Kim Junsu!"

"Park Yoochun!"

"Này, cậu có nghĩ Chunnie oppa hơi bị... chỉn chu quá đáng cho một cuộc gọi bất ngờ không?"

"Ờ, cây piano để sẵn ở đó luôn kìa."

"Ê anh đàn kìa!!!!"

"Chu choa hay quá!!!!!!!!!"

"Aaaaaaaaaaaa~"

"Aaaaaaaaaaaa~"

"Ôi hết rồi..."

"Tóc lại còn dựng đứng, ở nhà ai lại vuốt keo làm gì?"

"Mặt rõ hớn hở luôn, chậc, chắc là đã mong chờ lắm đây."

"Haiz..."

"Haiz..."

"Dộ ôi anh sắp nấu ăn kìaààààààà!!!!!"

"Aaaaaaa~~~~~"

"Aaaaaaaaaaa~~"

"A... a..." -____-lll


(khan tiếng rồi, đổi phân cảnh!)

.
.
.
.
.

Sau concert của Jaejoong oppa.

"Đi mau nào, mình phải phóng ra nhà hàng kia ngay!"

"Sao không đi nhìn Jaejoong oppa thêm một chút? Anh ấy đang ở cổng sau kìa?"

"Ngốc, lát nữa fan ùn ùn kéo đến nhà hàng thì làm sao mà chen vào? Phải chạy từ bây giờ thì mới có thể giả bộ bình thản mà bước vào, sau đó mới nhìn anh ăn được mấy tiếng đồng hồ luôn, hiểu chưa?"

"Đã rõ!... Ê chờ tí, tớ có điện thoại!"

*vừa chạy vừa nghe*

"Yoboseyo? Cái gì, nãy giờ Minnie oppa đang ở đó á?!! Rồi bọn tớ tới ngay!"

*vẫn còn đang chạy* "Gì vậy? Ai báo tin gì à?"

"Minnie oppa đang ở đó đó!!!"

"Hộc... hộc... Đó nào???"

"Cái nhà hàng chúng ta đang chạy tới đó... TAXI!!!"

"GÌ CƠ???!!!"


(chui vô taxi, đóng màn, đổi phân cảnh tiếp)


.
.
.
.
.
.


"Sẵn sàng chưa? Cười một cái cho tớ xem! A, không được! Phải nhu mì hơn, hiền thục hơn, giấu bớt răng đi! Phải tỏ ra vô lại... Ủa lộn, vô hại! Đúng rồi đó."

"Đầu tóc, duyệt. Không mồ hôi, duyệt. Quần áo, ờm, duyệt. Đi nào!"

*duyên dáng lướt vào nhà hàng*

"Xin cho một bàn hai người ạ."

"Mời các quý cô đi lối này."

*nói thầm* "Ôi họ kìa, họ kìa! Hướng 10h!"

"Đã thấy."

"Anh ơi, có thể cho bọn em ngồi bàn kia được không ạ? Bọn em thích ngồi gần cửa sổ..." *cười ngọt ngào, giơ ra ngón tay ngọc ngà chỉ về phía chiếc bàn trống sau lưng Minnie oppa, đầu hơi cúi, mắt chớp chớp lúng liếng*

"Ơ... Tất nhiên là được."

.

"Anh mang cho tụi em chút súp nha, lát tụi em gọi món tiếp."

"Ừ, các em chờ một chút."

[Reng... reng.... reng...]

"Yoboseyo? Jaejoong hyung?"

*thì thầm* "Éééé... Gọi kìa, thực sự là có gọi cho nhau kìa!!!"

"Tất nhiên là ăn ngon rồi, hồi ấy cũng vậy mà... Hyung, thức ăn hôm qua hyung nấu cho concert, còn không? Đóng hộp gửi qua cho em~~~"

*kích động trong im lặng* "Éééééé..."

"Hừ, Yunho hyung biết nấu có vài món thôi, xoay vòng riết ngán lắm rồi hyung ơi~... Rồi, sẽ chia phần cho hyung ấy mà, đừng có lo. À anh này, Yunho hyung đang bị cảm đấy, hay là anh nấu thêm món gì ngon ngon rồi gửi một lượt đi?"

*thẽ thọt* "Tớ thề là ban nãy Minne oppa cười rất gian nha.... Ơ sao tự dưng lại ụp mặt xuống bàn vậy anh???"


"Hyung à... Lát nữa không gặp được hả..."

"..."

"Đang ngồi trong xe đậu trước cửa nhà hàng chứ gì?..."

"..."

"Đừng có lừa em nha..."

"..."

"Hừ, biết ngay mà! Hyung đang nói chuyện với cao thủ đoán mò IQ ba chữ số đó."

"..."

"Rồi, em giục họ đi đây, xong cả rồi."

"..."

"Này, hyung ah... Yunho hyung nhớ hyung lắm đó... Ổng bảo muốn dê hyung kìa~"

"..."

"Hừ. Người ta đang nói khái quát mà lị. Rồi, cúp đây."

.
.
.

"Súp của hai cô đây... Ơ, sao lại khóc rồi?"

"..."

"..."

.
.
.


"Ê, hức, Jaejoong oppa kìa."

"Ừ, thấy rồi, hức."

"Anh phục vụ ơi, nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ? À vâng, cám ơn anh."

"..."

"Vâng, cho tôi hủy đơn đặt bàn. Thực xin lỗi."

"A, không có gì."

"Giám đốc vẫn cho giữ tấm hình này sao?"

"Tất nhiên rồi, chữ ký của 5 người các anh là quý giá lắm đó, biết bao nhiêu cô cậu bé fan đã dành tiền vào đây ăn để nhìn thấy nó. Dạo gần đây thì, càng ngày càng đông..."

"Ừ, Minnie nó cũng chọn nhà hàng này mãi..."

.

"Ơ, hai cô chưa tìm ra phòng vệ sinh à?"

"A, chúng tôi..."

"..."

"Hai em..."

*cùng lúc cúi chào* "Chào anh, Kim Jaejoong-sshi."

"... Chào hai em."

"Tụi em sẽ không làm phiền an..."

"Cảm ơn hai em."

*cười*

"Và, đừng khóc nữa."

"..."


(*chùi nước mắt* Đổi, đổi phân cảnh, đi...)

.
.
.
.
.

"Haiz, lần này có lẽ là lần stalk thành công nhất của chúng ta ấy nhỉ..."

"Ừ... Bao nhiêu kinh nghiệm thực không uổng phí."

"Liệu chúng ta kể lại câu chuyện này, có ai tin không?"

"Sẽ có. Chắc chắn là thế. Vì họ muốn tin."

.

"Này, đi đâu tiếp đây?"

"Bắt đầu lục tìm lịch trình của họ đi nào. Họ đi đâu, chúng ta dõi theo đó."

"Nghe như chúng ta đang dẫn đầu binh đoàn rình rập các anh vậy."

"Haha ~~~ Stalk là một nghệ thuật, mà stalker cũng là một nghệ sĩ đó, đặc biệt là stalker đi đầu ~"


.
.
.
.
.


Fanaccount vô-cùng-đứng-đắn của bộ đôi ABC XYZ đến đây là hết, cám ơn quý vị đã nén cười mà xem đến dòng cuối cùng *cười ngọt ngào*

*vẫy tay kiểu hoa hậu*

*kéo màn* :3


Những lời chỉ ghi trong blog.

 Thực chất, fic này không vui. Mình đã không hề vui khi viết nó. Thấy mọi người vui vẻ với nó, mình ngạc nhiên lắm.

Có phải là đã bão hòa với tiểu thuyết ngược tâm rồi không? Nên chút nhói đau cỏn con này chẳng là gì cả?

Chứ mình thì buồn lắm.

Mình vốn không thích đọc tiểu tuyết ngược tâm, vì mình nhạy cảm với nỗi buồn. Mình muốn chạy thật xa khỏi nó, chứ không phải đâm đầu vào.

Mà, những gì mình viết, mình thực sự cảm thấy nó. Vì đối với mình nó là thực, nên đau lắm.

.
.
.



Dạo này ban đêm mình dễ down mood kinh khủng ấy.

Thôi ngồi học tiếp.

Vẫn là không thể từ bỏ.

“Này, cậu còn thích TVXQ chứ?”

“Không. Có lẽ không còn nhiều như trước đây nữa.”

“Tôi cũng nghĩ thế mà. Không phải khi không tự nhiên cậu lại mất quan tâm đến họ mà?”

“...”

“Rồi ai cũng sẽ phải tan rã thôi. Nhóm TVXQ cũng sẽ phải tan rã LOL”

“..... Hãy cẩn thận xem lại lời nói từ miệng của cậu đi.”

.
.
.

“Chị à, bạn của em bảo nó muốn mua album và những tấm poster của chị với giá gốc luôn đó.”

“Cái gì...?”

“Chị không còn thích nhóm TVXQ nên vì thế bán nó đi. Rồi chị sẽ có được tiền.”

“...”

“Em sẽ đem lấy tiền của bạn em đưa chị, vì thế chị bán chúng đi nhá~”

“Không.”

“Sao thế? Chị không còn là Cassiopeia nữa mà.”

“Điều đó không quan trọng. Không. không bao giờ.”

.
.
.

“TV chẳng có gì hay để xem cả. Bật qua kênh khác xem đi.”

“Bật qua kênh Mnet nhá?”

“Cũng được.”

[... got you under my sky]

“Ủa, đó là TVXQ mà.”

“...”

“Thôi xem cái khác đi”

“................. Chờ đã đi. Sau bài này đã...”
.
.
.

[Bàn tay nhỏ nhắn kia cảm nhận cái lạnh, còn đôi môi thì run rẩy...]

Ngưng.

“Không phài cậu nên đi sao? Mọi người sẽ bị trễ học mất! Nhanh lên nào.”

“...”

“Sao còn chưa đi? Đi thôi!”

“... Đi trước đi.”

.
.
.

[Bạn muốn hủy tài khoản trên DNBN?]

“...”

Có.

[Bạn muốn hủy tài khoản trên TVXQ’s Naver cafe của mình?]

“...”

Có.

[Bạn muốn hủy tài khoản trên TVXQ’s no.1 fan cafe Cyworld của mình?]

“...”

Có.

[Bạn muốn hủy tài khoản của mình trên Yuaerubi?]

“...”

Không.

.
.
.

Bạn có một tin nhắn mới.

[Một Cassiopeia tham gia Music Bank và giơ cao dòng chữ ghi rằng “Tôi tin tưởng vào TVXQ”]

“...”

“Bây giờ chúng tôi sẽ cho biết bài hát đứng đầu của tuần này! Ai sẽ là về nhất nào?!”

“... Tôi đang trên TV sao...?”

.
.
.

“Cậu đã ở đâu thế? Tay cầm cái gì vậy?”

“Không có gì. Là một tấm bảng.”

“Ghi cái gì thế?”

“... Tôi tin vào TVXQ.”

.
.
.

[Khởi động lại tài khoản mới trên DNBN?]

“...”

Có.

[Khởi động lại tài khoản mới của bạn trên TVXQ’s Naver cafe?]

“...”

Có.

[Khởi động lại tài khoản mới của bạn trên TVXQ’s no.1 cafe của Cyworld?]

“...”

Có.

.
.
.

Cho dù em có cố gắng bao nhiêu để ghét và quên đi các anh.

Tất cả em đều không thể làm được.

Tại sao em lại làm vậy với bản thân, khi tất cả em có được chỉ là đau khổ nhiều hơn?

Em cũng giống như những Cassiopeia khác, những người tạo lại những tài khoản mới trên các trang web mà họ từng xóa đi để cố quên các anh.

Các anh có thấy được không?

by. 샤륜

Source: [Naver Blog]
Etrans credits: jeeelim5@tohosomnia.net
Shared by: tohosomnia.net
Vtrans: YYK's Transteam

Khuya 29.01.2013

*ngồi sụp xuống, vùi đầu vào gối*

Hàng xóm đang cãi nhau, đóng cửa kiếng vào rồi mà vẫn nghe rõ quá. Khó chịu quá.

Tay đau quá, chắc sắp chai rồi. Bụng cũng đau nữa. Muốn đi khám quá.

Có mấy hôm tim như ngừng đập ấy. Sợ.

*vò tóc*

Nói chung mood đang down ghê gớm. Muốn vẽ quá. Chắc sẽ vẽ cho Crys. Còn chị Blanc thì, chắc để hôm nào tỉnh táo hơn đi.

Giờ nghe chữ *** nó cũng giống như nghe chữ *** vậy. Đều là những nơi mình không dám đối mặt.

Khi quá sức chịu đựng, mình sẽ quay đầu bỏ chạy và vứt bỏ tất cả.

Không bao giờ quay đầu lại, vì không dám.

Mình sẽ tiến đến những người, những gì không liên quan chúng để sống tiếp.

Mình lười lắm, không muốn can đảm lên đâu.

Đau quá. Khó chịu quá.

Giờ đến cả chạy cũng không nổi...

Tuesday 29 January 2013

...

[Loạt bài: Trong các cặp sao tan vỡ, ai thường nói lời chia tay trước?]

Thiên Bình và Cự Giải: Cự Giải.


Haha, xoay vần kiểu gì thì cũng vẫn là mình truy cậu, và cậu lặng lẽ đi xa dần thôi :)

Đệch, chả lẽ mình phải ráo riết theo đuổi cậu rồi đá cậu để cái thông tin này sai đi? =))

Mà, có khi lại tự làm khổ bản thân...

Quay qua quay lại một hồi, nó thành đúng thì bm mồ côi...

*cười lớn*

Sunday 27 January 2013

[Fic] Những chiếc điện thoại.

[Super short-fic]

Viết trong cơn bấn loạn KJJ Concert =))

.

.

.

.

.

.

Title: Những chiếc điện thoại.
Disclaimer: tác giả vô sản ;A; Chỉ có sự hoang tưởng là của tác giả thôi ;A;
Pairings: có YooSu, YunJae nha :))
A/N: chú ý thời gian và các nickname :)) Mỗi người tự gọi mình/tự đặt nick khác nhau đó :)) Và có phát hiện ra sự phi logic nào thì cũng hãy lơ nó đi nha :))

.

From Kim Junsu ta-không-béo to Jaeby chubby

Hyung ah~ Em biết lỗi rồi mà~

Sent at 10:01 AM, 26/01/2013

.

From Jaejoong ta-là-đại-ca to Mông Vịt

Hừ!

Sent at 10:03 AM, 26/01/2013

.

From Kim Junsu ta-không-béo to Jaeby chubby

Hyung ah~ Jaejoongie hyung ah~ Đừng giận mà, sẽ nhăn da đó!

Sent at 10:04 AM, 26/01/2013

.

From Jaejoong ta-là-đại-ca to Mông Vịt

Tối nay hyung sẽ có một bất ngờ dành cho em, Mông Mông ah~~~ ^___^

Sent at 10:10 AM, 26/01/2013

.

From Kim Junsu ta-không-béo to Jaeby chubby

Hyung đừng cười như thế, em sợ đó... ;A;

Sent at 10:11 AM, 26/01/2013

.

From Jaejoong ta-là-đại-ca to Mông Vịt

Hyung ngủ một chút đây, tối còn quậy nữa. Ngủ ngon ~

Sent at 10:12 AM, 26/01/2013

.

From Kim Junsu ta-không-béo to Jaeby chubby

Ngủ ngon thiệttttttt là ngon nha hyung, Su yêu hyung nhiều~

Sent at 10:12 AM, 26/01/2013

.

From Kim Junsu ta-không-béo to Bánh bao mắt hí

Cứu tớ!!! Tối nay chắc chắn tớ sẽ sống không bằng chết! Tìm cách bảo vệ cho tớ mau!

Sent at 10:13 AM, 26/01/2013

.

From Kim Junsu ta-không-béo to Đại ca đích thực

Hyung ơi, làm sao để Jaejoong hyung tha cho em đây? Em sợ...

Sent at 10:14 AM, 26/01/2013

.

From Yoochun mắt-rất-to to Vợ yêu vấu

Tớ chịu, lát nữa hyung ấy có concert mà còn xử cậu được á? Đoán không ra... Nhưng đừng lo, tớ sẽ cầu phước cho cậu!

Sent at 10:13 AM, 26/01/2013

.

From Jung Yunho to Kim Junsu

Em mà còn chưa đổi tên của Jaejoongie trong điện thoại của em thành gì đó ngầu hơn thì cậu ấy sẽ còn chà đạp em dài dài, an phận đi!

Sent at 10:14 AM, 26/01/2013

.

From Shim Changmin to Su

Đừng nhắn tin cho em làm gì, vô vọng thôi, muahahahaha ~

Sent at 10:14 AM, 26/01/2013

.

From Kim Junsu ta-không-béo to 3 contacts

Các người chả giúp ích được gì cả!!!

Sent at 10:15 AM, 26/01/2013

.
.
.

Incoming call from Bánh bao mắt hí, 10:33 PM, 26/01/2013

"Gì thế?"

"Vợ ơi, lo chăm chút nửa thân trên cho đẹp vào, mau mau lên, Jaejoong hyung sắp gọi video qua đó!"

"Quát đờ hợi, hyung ấy đang ở trong concert mà?!"

"Thế mới chết đó!!! Cái mặt em sẽ được phơi ra trước fan Đại Hàn Dân Quốc đó!!! Mau lên mau lên!!!"

(Another) Incoming call from Jaeby chubby, 10:34 PM, 26/01/2013

Do you want to answer?

"Chết rồi Chunnie ơi, hyung ấy gọi tới rồi!!!"

"Thôi rồi vợ ơi..."

"Làm sao đây làm sao... A, cái kính mát!!!"

*lạch cạch bụp bụp*

Beep~ [nhấn nút Answer]

"Yaboseo? Jaejoongie hyung?" *cười nhếch mép tỏ vẻ cool lòi*

"Yahhhhhhhh!!"

"Kim Junsu! Kim Junsu!"

"Ôi kính đen kìa, ngầu quá cơ!!!"

"Ôi trên kính có đính kim cương kìa!"

"Susu ơi anh đang khóc ư???" (!)

"Aaaaaaa ~~~~~"

*cười nham hiểm* "Junsu-yah... Vui không nè~~~"

"..."

"..."

"..."

"Vợ ơi, số điện thoại của vợ lên màn hình lớn rồi kìa, lớn lắm..."

"..."

Call ended, 11:37 PM, 26/01/2013

.

From Jaejoong ta-là-đại-ca to Mông Vịt 2

Sao rồi, rút sim ra chưa? ^__^

Sent at 11:55 PM, 26/01/2013

.

From Kim Junsu ta-đáng-thương to Jaeby hồ ly

Rồi ạ... T____T

Sent at 11:56 PM, 26/01/2013

.

From Jaejoong ta-là-đại-ca to Mông Vịt 2

Ừ, nhắn cho bạn bè biết là em đổi số chưa? ^___^

Sent at 11:57 PM, 26/01/2013

.

From Kim Junsu ta-đáng-thương to Jaeby hồ ly

Mới được 1/3 thôi... Huhu T___T Em chừa rồi, sau này không dám quên nhắn tin chúc mừng sinh nhật hyung nữa...

Sent at 11:57 PM, 26/01/2013

.

From Jaejoong ta-là-đại-ca to Mông Vịt 2

Haha, hyung cũng thỏa mãn rồi :D

Sent at 11:58 PM, 26/01/2013

.

Jaejoong ta-là-đại-ca, you have 4 new messages.

[nhấn nút View]

From Mông Vịt 2, Hay Cười, Tủ Lạnh and Lưng Ấm

생일축하합니다!!! Không ai quên đâu, hô hô!

Received at 11:59 PM, 26/01/2013

.
.
.
.
.

From Kim Junsu ta-đáng-thương to 3 contacts

Tại sao chỉ một mình em chịu chết là thế nào hả hả hả hả hả??? Bất công quá đi!!! ;A;



- End -



- Extra -


Yunho, Changmin, Junsu và Yoochun đang chat webcam.

- Ê SuSu với Chunnie này, kì sinh nhật này của Jaejoong, chúng ta trêu cậu ấy một chút không?

- Trêu thế nào? *tròn mắt*

- Mọi năm chúng ta tranh nhau nhắn lúc 00:00 cho cậu ta, hay hôm nay để đến cuối ngày hẵng nhắn đi.

- *gật gù*

- Hyung này, không phải ngày hôm đó Jaejoong hyung có concert ở Seoul sao?

- Càng tốt chứ sao Chunnie, cậu ấy sẽ không có thời gian đi đòi nợ chúng ta!

- Sao em thấy sợ quá...

- Xì, Kim Junsu nhát cáy.

- Yah yah ai nhát chứ hả, ok hyung chơi luôn! Come on baby!

- ... *trầm mặc*

...

*tắt webcam*

- Không ở với em thường xuyên, SuSu nó khờ hẳn ra đó Minnie à...

- Ờ, mới khích có 1 câu... Hồi đó đến 1 câu rưỡi lận... Có khi còn chả nhận ra là người ta khích mình...

*thở dài*

[Chát!]

- Không được tranh bim bim khuya với em nữa, fan người ta chê anh béo nhiều lắm rồi, biết không!

- *rưng rưng*

- Đừng có nghĩ đến chuyện mách lẻo với Jaejoong hyung, không thì khỏi ăn vặt bữa xế luôn!

- *chui vô góc trồng nấm*


[tác giả bò ra cười =)))))]


~*~*~*~


11:59 PM 26/01/2013, Jaejoong cầm điện thoại cười toe, ôm gối lăn qua lăn lại, giãy đành đạch trên sô pha. Lăn vài vòng tại chỗ thì dừng lại, ngửa cổ nói với anh quản lý đang ngẩn mặt nhìn mình lên cơn.

- Hyung, gửi hộ em chồng đĩa game cho Junsu đi, lần trước gửi cho nó có một đĩa, nó than thở quá chừng.

- À, còn cái chảo không dính ngoại cỡ cho Minnie nữa.

- Gửi luôn hộ em đôi giày cho Chunnie.

- Bim bim cho Yunnie ấy hả... Thôi, để lại đi. Gửi cho cậu ấy chút bắp cải là được rồi.

*tiếp tục lăn lăn*~~~


[tác giả lăn đi ngủ :)))))))]

Sunday 13 January 2013

Kí ức

Có những tổn thương mãi chẳng thể lành.

Có những vết cắt không bao giờ liền sẹo.

Có những miền kí ức không muốn lạc bước đến.

Nhức nhối, âm ỉ trong tâm can.

Thậm chí đôi khi còn có thể cảm nhận được gốc rễ của nó ăn sâu, bám chặt vào tận cùng xa mãi.

...

Nếu bạn add FB tôi, có lẽ tôi sẽ không acc đâu.

Nếu ai mời tôi đến url đó, có lẽ tôi sẽ không vào đâu.

Nếu ai nhắc tôi về những thứ/người đó, có lẽ tôi sẽ không lịch sự được với người đâu.

...

Nói thế thôi chứ tôi sẽ không đến mức dộng nắm đấm vào mặt mn đâu =))

Chỉ là, nếu mn hỏi có lẽ tôi sẽ giả bộ ko nghe, hay chót lắm là gắt lên một câu, "Xin lỗi, nị không muốn nói về abcxyz này."

Còn nếu tâm trạng tốt thì sẽ giả bộ như ko có gì quan trọng và lái chủ đề đi cái vèo thôi.

...

Ờ, với lại hôm nay lật trúng mấy cuốn nhật kí cũ, tầm lớp 7, 8.

Trời ạ, mình đã từng thích một người đến thế sao? Trong sáng đến thế sao =))

Những năm tháng sau đó đã làm cái đếch gì để mình thành ra như thế này vậy =))

Giờ nhìn lại, chỉ còn một mảnh hỗn độn. Thực tình là không muốn xé nhỏ chúng ra để suy ngẫm chút nào. Đau lắm.

Mình già, ừ thì già, nhưng cũng là quá nhanh đi?

Hồi ấy mình trẻ trâu không để đâu cho hết, từ văn phong đến suy nghĩ.

Chậc, lại còn biết giận dỗi nữa chớ =))

Lâu lắm rồi mình chẳng giận dỗi ai nhỉ. Thằng Tín nó cũng nói mà, "3 năm cấp III chẳng thấy mày giận đứa nào bao giờ, unbelievable!" :))

Tình cảm cũng là trong trẻo quá đi.

Không chỉ có nhật ký chữ, mà còn có cả nhật ký hình. Cứ như tua đi tua lại một câu chuyện.

Ừ thì hồi đó cũng là viết để đừng quên mà :D Đừng quên là mình đã từng có một khoảng thời gian như thế.

Không biết 'mình' năm ấy mà biết rằng 'mình' hiện tại hơi bị khinh mạn cái người như bản thân sẽ thấy ntn nhỉ :))

Thôi, từ nay không khinh các trẻ trâu nữa. Đó chỉ là quy luật phát triển tâm lý bình thường thôi, phải thông cảm cho các em.

...

Có đọc lại cái đoạn tình cảm ấy, đọc kĩ lắm, lâu lắm.

Mà cũng đau nữa.

Hồi hai đứa ấy quen với nhau, cái ngày ấy, trong đầu mình chỉ tua đi tua lại được một câu, "Mắc gì mà quả Đất nó tròn cmn vo thế?"

Mình biết, cả hai đứa đều rất tốt, rất hợp với nhau.

Dù sao thì lúc thích cậu ấy, mình đã không hy vọng gì lắm rồi :)

Bạn ý post stt rằng cậu ấy biết đàn.

Ừ mình biết, vì mình học chung với cậu ấy mà.

Mình còn biết, mỗi khi trời trở lạnh, gót chân phải của cậu ấy sẽ đau nhức lắm.

Mình còn biết, cậu ấy không thích bị chụp hình đâu. Giống mình á. Nhưng có lẽ, đối với bạn sẽ là một ngoại lệ :)

Mình biết, cậu ấy tốt lắm, nhưng không biết an ủi đâu. Bởi vậy những lúc buồn, đừng đợi cậu ấy vòng tay ôm mình vào lòng, mà hãy chủ động tựa vào cậu ta.

Mình biết, tên dở người ấy thích nấu ăn lắm đó, nhưng ghét lám việc nhà kinh =__="

Mình biết, và nhớ, ngày sinh của cậu mỗi năm. Nhưng từ hai năm trước,  mình đã không còn chúc mừng cậu nữa, dù không phải không có dịp gặp...

Có những món quà cứ nên để cho bám bụi thì hơn.

...

Nói Thiên Bình không thể nào thành đôi với Cự Giải, nghe có vẻ hơi ngu... Mình vốn không tin lắm vào mấy cung hoàng đạo, nói chi dùng nó để quyết định duyên phận.

Nhưng suy cho cùng, đó cũng là một dạng lý do.

Cậu ấy quá tốt, quá ổn định, thế nên không thể nào hợp với một đứa nhiều mặt, phức tạp và không ổn định như mình. Cái sự thực ấy, mình đã lờ mờ nhận ra từ rất lâu rồi...

Một cái rất to nữa, ấy là mình tự ti, vì học không giỏi bằng cậu...

Ừ thì mình khá tiếng Anh hơn cậu, nhưng mỗi khi thấy cậu học Hóa, học Toán thật siêu, mình... chậc, khó nói lắm...

Nhớ không, cái hồi học thêm Toán chung, cậu ngồi cạnh mình và chỉ mình làm bài đó. Dù hình như đó không phải là bài kiểm tra, nhưng mình cũng có chút buồn vì học quá tệ...

Trong lớp tiếng Anh mình tự tin vui vẻ biết bao nhiêu, thì trong lớp Toán mình tự ti và im lặng bấy nhiêu...

Trong lớp ấy lại còn có cậu nữa...

Có lẽ vì thích cậu mà mình mù quáng, ngay cả đến bây giờ mình cũng không thể nghĩ ra một nhược điểm nào, một tánh xấu nào của cậu (mà quá nghiêm trọng) cả...

Hình như là, từ năm lớp 10 (cái hồi mình viết Lãng đãng sáo ngân ấy), mình đã quyết tâm chặt đứt đoạn tình cảm này rồi, nên đừng có lo, mình chỉ là đang hồi tưởng lại thôi, chứ không phải là ôm mối tình ám ảnh rồi theo dõi cậu đâu =))

Chỉ là, mình chưa thích được một ai khác hơn là đã từng thích cậu thôi...

...

Chậc, đơn phương thật là khổ.

Tất cả chỉ bắt đầu bằng cái duyên (trời đánh) và giấc mơ (nhảm nhí) trọng yếu ấy.

Nơi mà chỉ có mình, cậu, và một khoảng không trắng xóa.

Có cả bàn tay đưa ra và cái mát lạnh ẩm ướt.

Cái nắm tay trong mơ đầu tiên.

:)

...

Và ừ, dọn nhà là một chuyện hành hạ tâm lý vô cùng ; v ;

Hôm qua type bài này giữa chừng thì nghe phải những điều không nên nghe...

Để rồi phải ôm tổn thương đi ngủ, máy còn chưa kịp tắt.

Chỉ là, sáng nay đã dẹp nó ra sau đầu rồi.

Cất vào một góc, và ngoảnh mặt ra hướng khác.

Chậc, sớm muộn gì rồi cũng không còn chỗ mà cất nữa =__="

Quay đầu đi đâu cũng thấy tổn thương, chắc sẽ tổn thọ mất...

Kệ đi.

Thuyền đến, đầu cầu sẽ tự thẳng.

Tất cả đều là tùy duyên.

Thursday 10 January 2013

Khách đến nhà.

Đang type với cái mũi bị nghẹt và đôi mắt khô khốc rát buốt. Cứ nhắm lại là cảm nhận được cái đau trong đầu. Chỉ muốn nhắm mắt lại luôn thôi. Gió máy lạnh đang thổi phù phù, ừ Sài Gòn là đang mùa lạnh đó. Sáng nay thiếu điều còn không dậy nổi.

Là bác thử tôi, đúng không?

Việc gì phải khoe hết người này đến người nọ làm chi vậy? Làm gì phải hỏi tôi những từ như thế, khinh thường khả năng tiếng Anh của tôi ư? Khinh thường công sức tôi thi vào Đại học ư?

Nhiều lúc tôi tự khinh bỉ chính bản thân tôi, tự dìm mình để nâng cao người khác lên cho họ vui lòng. Nhưng bác thì không có quyền như thế. Chỉ vì bác là sếp của ba tôi nên bác có quyền hành hạ tâm lý người khác sao?

Nói, cứ nói. Hùa, cứ hùa. Tôi thì chỉ mỉm cười thôi.

Ừ, có lẽ mình đã không buồn đến thế này nếu như không có những lời của ba mẹ mình.

Nói xấu con là vui lắm à?

Chê cười con là vui lắm à?

Sao không khen con dù chỉ một chút?

Hay chí ít, sao không nói thẳng những sự thật của con, những nỗ lực của con?

Khi nghe người ngoài nói vậy, sao không bảo vệ con?

...

Nói thực, hôm nay mình tự múc bao nhiêu bát, tự nốc vào bao nhiêu nước ngọt, mình cũng không rõ nữa.

Rửa bao nhiêu cái bát, cũng không đếm cho vui như mọi khi.

Mà lúc rửa, cứ phải tự thầm nhủ, "Họ chưa đi, họ chưa đi," rồi kềm nước mắt lại.

À, còn câu "Phải về phòng, phải về phòng," nữa.

Dùng luôn cả câu thần chú LTH của mình. Chắc là mấy chục lần đó. Đếm rồi mà quên rồi.

Nước mắt cứ đọng ngập khắp. Thậm chí chẳng dám chớp mắt nữa, chờ chúng ráo đi rồi mới dám nhắm lại.

...

Người dưng khinh mạn con, khiêu khích con, con cũng sẽ chỉ dùng nụ cười để trả lời, dùng thành công để trả đũa.

Duy chỉ có đối với bố mẹ, là con không làm được.

Cảm giác tủi thân ăn sâu vào tận xương tủy. Để khi bố nói câu "Nghỉ đi con," mà chỉ muốn òa khóc. Muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đó, thật xa.

Ngay cả giờ đang nhớ lại mấy giây phút ấy, nước mắt cũng đã lại đong đầy. Chậc, cả nước mũi cũng chảy ra luôn. Haha.

Ừ, là con bất tài. Là con vụng về. Là con lơ ngơ.

Giờ nếu như đối mặt với bố mẹ mà con nỗ lực để KHÔNG còn như thế, có chắc là bố mẹ sẽ vui hơn không?

Chắc là có chứ ha?

Bố mẹ chỉ cần biết con mình tài giỏi hẳn ra, chứ đâu cần biết con mình THAY ĐỔI?

Ừ, vậy con sẽ "tài giỏi hẳn ra".

Buồn nhỉ, sau này sẽ không thể thả lỏng mình ở đâu khác trừ căn phòng này rồi. Ít nhất, tính đến vài tiếng trước đây, diện tích thả lỏng còn được giới hạn trong một căn nhà.

Ờ mà nhà này cũng đã phải là nhà mình đâu.

Mới ở trong này có hơn 1 tuần.

Ờm, khoan, đừng có khóc.... Phải viết cho xong đã.

Lâu rồi mình mới khóc một trận to như vậy. Vùi đầu vào gối mà khóc thành tiếng, thút thít thổn thức như một đứa trẻ. Chắc là do tâm lý rằng cửa rất dày, phòng cách âm cũng rất tốt nên mới an tâm mà khóc. Giờ vẫn đang phơi cái gối dưới quạt máy lạnh cho nó khô.

Khóc đến mệt lả cả người. Chậc, chưa có rèm cửa nữa.

...
...
...

Sau này khi có con, phải ghi tạc trong đầu rằng, nhớ đặt cảm nhận của nó lên hàng đầu. Lên số 1. Mặc kệ tất cả những yếu tố khác.

Vì tổn thương do những người chúng nó yêu gây ra là đau đớn hơn cả.

Người dưng gây ra còn có thể lơ đi, còn có thể trả thù.

Nhưng nếu là người chúng nó yêu, thì chúng nó biết làm sao?

Chúng nó yêu. Chúng nó tin. Và mỗi khi bị những người thân thiết hạ thấp, thì chúng nó tin rằng chúng nó như thế thật.

Nói chung là tự ti đó. Tủi thân đó.

...

Không biết đã có tổng cộng bao nhiêu lần mình suýt khóc vì tủi thân. Vì cảm thấy tình cảm cho mình là không đủ, là quá thiên vị.

Và sự lãng quên là một cái gì đó mang sức tổn thương quá lớn.

Rồi chợt nhớ ra, mình lớn rồi. Và cũng nhận ra, những điều xảy đến với mình đều có lý lẽ riêng của nó cả.

...

Đập chết cmn cái loại lý lẽ đó đi. Đau lắm.

...

Tính ra thì, mẹ là người làm mình khóc nhiều hơn. Vì mẹ lãng quên nhiều. Buông lơi nhiều.

Bố vẫn làm mình khóc, bất chấp những quan tâm. Vì bố làm mình cảm thấy không thực. Giống như bạn gặp một tảng băng rét lạnh, bỗng tự nhiên nó ném cho bạn một cục lửa.

Có ủy mị quá không? Có bất hiếu quá không? Có khốn nạn quá không, khi mình đang đay nghiến những gì người khác hằng ao ước?

...

Có thể là mình quý trọng, vậy nên mình đã không buông tay. Vì nếu không còn hy vọng vào cái tình yêu này, thì mình đã không cần quan tâm đến, đã không cần phải đau.

'Còn đau chứng tỏ vẫn còn yêu' là một loại lý lẽ nhảm cùi.

Có phải chăng chỉ đơn thuần là mình lười thay đổi?

...

Tóm lại là, có nên thay đổi không?

Học bổng đã ngay trước mắt rồi. Có khi là nên đi.

Ừ, đi.

Bố mẹ, xin hãy chuẩn bị chi tiền cho con.

Còn không thì, có lẽ bố mẹ kịp thấy được con khôn ngoan ra hơn một chút.

Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, rằng đây cũng là một dạng bài học.

...

Chân lý phải được ngộ ra từ trong tâm. Không từ ngữ nào có thể thay thế, hay biểu đạt.

Đau, cũng phải được cảm nhận bằng tim, không phải nước mắt.

...

Cứ thế này, thử hỏi sao lũ trẻ cứ thích vùi đầu vào thế giới ảo...

Tự dưng mắt khô queo. Quạt máy lạnh cũng tắt rồi.

Chân tê mỏi đến đau đớn mà bất lực. Đầu cũng nhức nữa.

...

Chuẩn bị thôi. Sáng mai sẽ phải thi cái môn mình sợ nhất đó.

Thi xong rồi đi coi phim, khóc cho đã.

Les Misérables, chờ nha.

:)