Thursday 10 January 2013

Khách đến nhà.

Đang type với cái mũi bị nghẹt và đôi mắt khô khốc rát buốt. Cứ nhắm lại là cảm nhận được cái đau trong đầu. Chỉ muốn nhắm mắt lại luôn thôi. Gió máy lạnh đang thổi phù phù, ừ Sài Gòn là đang mùa lạnh đó. Sáng nay thiếu điều còn không dậy nổi.

Là bác thử tôi, đúng không?

Việc gì phải khoe hết người này đến người nọ làm chi vậy? Làm gì phải hỏi tôi những từ như thế, khinh thường khả năng tiếng Anh của tôi ư? Khinh thường công sức tôi thi vào Đại học ư?

Nhiều lúc tôi tự khinh bỉ chính bản thân tôi, tự dìm mình để nâng cao người khác lên cho họ vui lòng. Nhưng bác thì không có quyền như thế. Chỉ vì bác là sếp của ba tôi nên bác có quyền hành hạ tâm lý người khác sao?

Nói, cứ nói. Hùa, cứ hùa. Tôi thì chỉ mỉm cười thôi.

Ừ, có lẽ mình đã không buồn đến thế này nếu như không có những lời của ba mẹ mình.

Nói xấu con là vui lắm à?

Chê cười con là vui lắm à?

Sao không khen con dù chỉ một chút?

Hay chí ít, sao không nói thẳng những sự thật của con, những nỗ lực của con?

Khi nghe người ngoài nói vậy, sao không bảo vệ con?

...

Nói thực, hôm nay mình tự múc bao nhiêu bát, tự nốc vào bao nhiêu nước ngọt, mình cũng không rõ nữa.

Rửa bao nhiêu cái bát, cũng không đếm cho vui như mọi khi.

Mà lúc rửa, cứ phải tự thầm nhủ, "Họ chưa đi, họ chưa đi," rồi kềm nước mắt lại.

À, còn câu "Phải về phòng, phải về phòng," nữa.

Dùng luôn cả câu thần chú LTH của mình. Chắc là mấy chục lần đó. Đếm rồi mà quên rồi.

Nước mắt cứ đọng ngập khắp. Thậm chí chẳng dám chớp mắt nữa, chờ chúng ráo đi rồi mới dám nhắm lại.

...

Người dưng khinh mạn con, khiêu khích con, con cũng sẽ chỉ dùng nụ cười để trả lời, dùng thành công để trả đũa.

Duy chỉ có đối với bố mẹ, là con không làm được.

Cảm giác tủi thân ăn sâu vào tận xương tủy. Để khi bố nói câu "Nghỉ đi con," mà chỉ muốn òa khóc. Muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đó, thật xa.

Ngay cả giờ đang nhớ lại mấy giây phút ấy, nước mắt cũng đã lại đong đầy. Chậc, cả nước mũi cũng chảy ra luôn. Haha.

Ừ, là con bất tài. Là con vụng về. Là con lơ ngơ.

Giờ nếu như đối mặt với bố mẹ mà con nỗ lực để KHÔNG còn như thế, có chắc là bố mẹ sẽ vui hơn không?

Chắc là có chứ ha?

Bố mẹ chỉ cần biết con mình tài giỏi hẳn ra, chứ đâu cần biết con mình THAY ĐỔI?

Ừ, vậy con sẽ "tài giỏi hẳn ra".

Buồn nhỉ, sau này sẽ không thể thả lỏng mình ở đâu khác trừ căn phòng này rồi. Ít nhất, tính đến vài tiếng trước đây, diện tích thả lỏng còn được giới hạn trong một căn nhà.

Ờ mà nhà này cũng đã phải là nhà mình đâu.

Mới ở trong này có hơn 1 tuần.

Ờm, khoan, đừng có khóc.... Phải viết cho xong đã.

Lâu rồi mình mới khóc một trận to như vậy. Vùi đầu vào gối mà khóc thành tiếng, thút thít thổn thức như một đứa trẻ. Chắc là do tâm lý rằng cửa rất dày, phòng cách âm cũng rất tốt nên mới an tâm mà khóc. Giờ vẫn đang phơi cái gối dưới quạt máy lạnh cho nó khô.

Khóc đến mệt lả cả người. Chậc, chưa có rèm cửa nữa.

...
...
...

Sau này khi có con, phải ghi tạc trong đầu rằng, nhớ đặt cảm nhận của nó lên hàng đầu. Lên số 1. Mặc kệ tất cả những yếu tố khác.

Vì tổn thương do những người chúng nó yêu gây ra là đau đớn hơn cả.

Người dưng gây ra còn có thể lơ đi, còn có thể trả thù.

Nhưng nếu là người chúng nó yêu, thì chúng nó biết làm sao?

Chúng nó yêu. Chúng nó tin. Và mỗi khi bị những người thân thiết hạ thấp, thì chúng nó tin rằng chúng nó như thế thật.

Nói chung là tự ti đó. Tủi thân đó.

...

Không biết đã có tổng cộng bao nhiêu lần mình suýt khóc vì tủi thân. Vì cảm thấy tình cảm cho mình là không đủ, là quá thiên vị.

Và sự lãng quên là một cái gì đó mang sức tổn thương quá lớn.

Rồi chợt nhớ ra, mình lớn rồi. Và cũng nhận ra, những điều xảy đến với mình đều có lý lẽ riêng của nó cả.

...

Đập chết cmn cái loại lý lẽ đó đi. Đau lắm.

...

Tính ra thì, mẹ là người làm mình khóc nhiều hơn. Vì mẹ lãng quên nhiều. Buông lơi nhiều.

Bố vẫn làm mình khóc, bất chấp những quan tâm. Vì bố làm mình cảm thấy không thực. Giống như bạn gặp một tảng băng rét lạnh, bỗng tự nhiên nó ném cho bạn một cục lửa.

Có ủy mị quá không? Có bất hiếu quá không? Có khốn nạn quá không, khi mình đang đay nghiến những gì người khác hằng ao ước?

...

Có thể là mình quý trọng, vậy nên mình đã không buông tay. Vì nếu không còn hy vọng vào cái tình yêu này, thì mình đã không cần quan tâm đến, đã không cần phải đau.

'Còn đau chứng tỏ vẫn còn yêu' là một loại lý lẽ nhảm cùi.

Có phải chăng chỉ đơn thuần là mình lười thay đổi?

...

Tóm lại là, có nên thay đổi không?

Học bổng đã ngay trước mắt rồi. Có khi là nên đi.

Ừ, đi.

Bố mẹ, xin hãy chuẩn bị chi tiền cho con.

Còn không thì, có lẽ bố mẹ kịp thấy được con khôn ngoan ra hơn một chút.

Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, rằng đây cũng là một dạng bài học.

...

Chân lý phải được ngộ ra từ trong tâm. Không từ ngữ nào có thể thay thế, hay biểu đạt.

Đau, cũng phải được cảm nhận bằng tim, không phải nước mắt.

...

Cứ thế này, thử hỏi sao lũ trẻ cứ thích vùi đầu vào thế giới ảo...

Tự dưng mắt khô queo. Quạt máy lạnh cũng tắt rồi.

Chân tê mỏi đến đau đớn mà bất lực. Đầu cũng nhức nữa.

...

Chuẩn bị thôi. Sáng mai sẽ phải thi cái môn mình sợ nhất đó.

Thi xong rồi đi coi phim, khóc cho đã.

Les Misérables, chờ nha.

:)

No comments:

Post a Comment