Thursday 25 October 2018

25.10.2018

Tớ nghĩ tớ thích cậu thật rồi.

Ngày gặp nhau hôm ấy, tớ chẳng muốn làm gì khác ngoài việc ngắm cậu kể chuyện.

Ngày gọi nhau hôm qua, tớ cứ muốn nghe giọng cậu hoài, từ vui vẻ đến mỉa mai đến yếu xìu.

Tớ kiểu muốn ôm cậu vào mình. Muốn ở bên nghe cậu kể chuyện, vừa nghe vừa ngắm cơ.

---

Buồn quá, mãi mới thích được một người thật tốt, thì lại ở thật xa...

Trước giờ cứ thích kèo nào là fail kèo đó ấy. Tim gan cứ vỡ tanh bành.

Lần này chắc lại cũng vậy thôi.

Nhưng không dừng được.

Làm sao để dừng đây.

Không biết.

Chỉ biết là, tình cảm mà dần tăng lên, thì lại càng tiến gần tới những đau đớn phía trước thôi. Lần nào cũng vậy. Lúc nào cũng vậy.

Mệt lắm. Sẽ mệt lắm. Có khi sẽ lại phải mua thuốc uống tiếp.

Cái cảm giác nhìn màn hình cả ngày mà chỉ muốn thế giới dừng lại, tất cả những giọng nói dừng lại, im hết đi, đừng xì xào quanh quẩn nữa. Đừng quấn lấy não mình nữa. Đừng giết dần giết mòn mình nữa. Nhưng chúng không dừng.

Những ngày chỉ muốn cào nát móng tay, bứt rụng hết tóc. Những ngày nhìn trừng trừng lưỡi lam lưỡi rọc giấy mà quá nhát gan không dám động. Những ngày tê liệt, trống rỗng, tang thương.

---

Chị Thi bảo, "Chị không tin rằng em đi du lịch một mình mà không có chuyện buồn."

Em chỉ cười. Chị nói vậy do chị không biết trạng thái bình thường của em. Em không cần phải có chuyện buồn mới buồn. Em không cần bị bỏ lại mới thấy cô đơn.

Em cứ héo úa từng ngày vậy đó. Chuyến đi ấy, là để em tìm kiếm chút bình yên. Để thân em thu lại nhỏ bé, những hố đen tạm ngưng xoáy cuộn, để đầu em chịu lặng yên giữa núi trời.

Để em có được những ngày phóng xe đi thật nhanh mà không phải bật khóc.

Để em có khoảnh khắc nhận ra, à mình cũng không muốn thả rơi xuống vách núi lắm. Không việc gì phải làm như vậy. Dù đó cũng là một kiểu chết khá hay ho.

Mọi khi, có nhiều lúc em cũng không muốn chết. Nhưng thường là vì còn gia đình, bạn bè, còn nhiều thứ chưa làm, còn vì tự trách mình nản chí, hèn nhát, bỏ phí hơn 20 năm nuôi nấng yêu thương của bao người, vân vân mây mây. Chắc em cũng dùng cả tỉ lý do để thuyết phục bản thân rồi.

Nhưng tuần rồi, trên những cung đường ấy, bỗng dưng em học được thứ cảm giác "không muốn chết" thực sự: đơn giản vì muốn sống thôi. Vì sống lúc đó cũng vẫn khá dễ chịu mà. Sự sống cũng không quá tệ như mọi ngày. Và em nghĩ mình có thể đi tiếp được một đoạn nữa.

Chuyến đi một mình ấy, dù trắc trở đến mấy, đối với em lại vô cùng an yên. Nó hiệu quả hơn hàng trăm giờ cố gắng thiền tịnh, hàng triệu đồng quà cáp em tự mua cho bản thân. Nên em thèm đi lại lắm. Mà chắc lần tới em sẽ chọn nơi nào đó để em có thể chạy xe xa hơn mà đỡ ổ gà hơn, haha.

Nhưng em vẫn thương chị nhất cái nơi này. Thực sự đó.

---

Bạn ấy lại nhắn tin. Mình lại cười rồi.