Thursday 16 April 2015

Về

(viết từ 28/12/2014)

Mấy ngày nay ở nhà, có một cảm giác khá rõ ràng, ấy là bố mẹ đang cố giữ mình lại, cố trân trọng những ngày hiếm hoi mình ở nhà hơn.

Những tuần đầu thấy rất hưởng thụ, nhưng dần dà lại thấy đau lòng.

Bố mẹ mình vốn mạnh mẽ, độc lập, vốn chẳng bao giờ chịu nhường bước ai, có áp lực gì cũng chỉ nín nhịn một mình, hoặc thể hiện ra bằng những lời cằn nhằn, la mắng chẳng mấy liên quan, cốt chỉ để xả đi những lúc tâm trạng dồn ứ. Vốn chẳng bao giờ xuống nước trước bất kỳ ai. Mà đối với mình thì không như thế. Càng ngày, sự nhẫn nhịn bảo bọc của bố mẹ thể hiện càng rõ, lưu luyến cũng nhiều hơn.

Nhiều lúc thấy bố mẹ chiều chuộng mình, thực chỉ muốn khóc.

Khóc vì những lúc quyết tâm. Khóc vì những tính toán trước sau chẳng ăn nhập vào đâu cả. Khóc vì tự dưng nghĩ tới nếu đột nhiên một ngày gia đình tan tác mà mình không có mặt ở đó thì sao.

Bất an và lo lắng cứ ập đến, run rẩy hết cả người. Mà lại càng muốn khóc hơn khi nghĩ tới việc chắc nhiều lúc bố mẹ cũng cảm thấy như vậy.

Giờ đây, những lúc bị khiển trách, bị la rầy, lại càng thấy đau lòng hơn trước rất nhiều. Cũng bởi vì cái cảm giác ở nhà báo hiếu chẳng được bao lâu, ấy vậy mà vẫn làm họ phiền lòng. Mà tình hình gia đình giờ đây cũng đâu phải sáng sủa gì cho cam.

Những lúc gia đình áp lực nhất, nhìn lại chỉ thấy mình chỉ phụ được chút xíu về tinh thần. Còn lại thì chẳng có gì, âu cũng là xuất phát từ sự lười nhác của bản thân.

Thực sự là hổ thẹn lắm.

Không có nỗi hổ thẹn nào khắc sâu hơn là nỗi hổ thẹn với gia đình, với những người đã cho đi không luyến tiếc, những người mình đã không biết bao nhiêu lần làm tổn thương.

- - -

(16/04/2015)

Giờ là tháng 4, mọi chuyện cũng dần ổn định rồi. Bố mẹ vẫn nuông chiều mình, còn mình cũng vẫn lăn xả vào việc nhà, làm cho cả nhà vui vẻ nhất có thể. Cuối tuần cũng không đi đâu chơi nữa, ở nhà thôi. Dù gì có cái mặt mo của mình ở nhà, thấy cũng vui vẻ hơn là 2 cái phòng trống không đầy bụi bám.

Thằng Bi dạo này cần thuê gia sư rồi. Mấy lúc nghe anh gia sư nhận xét nó không tốt thì cũng... thấy ghét, việc chi mà chửi thằng nhỏ dữ vậy. Là anh tự tin quá đáng thì có. Xin lỗi chớ, mặt đẹp trai cơ mà nói chuyện không đẹp nết thì cũng từ chối, không kết hảo hữu được.

Bố mẹ thì vẫn vậy. Dạo này bố làm ăn được, nhìn thấy vui vẻ hẳn, cũng có thời gian ngủ nghỉ nhiều hơn trước. Mẹ thì, hầy, ông ngoại mới mất, không nên nhận xét gì cả. Cơ mà vẫn cưng mình lắm, cũng lạc quan nữa, dạo này lại có chí đi học dược cao rồi.

Lớn hơn một chút rồi mới thấy, cái kiểu thương nhau của gia đình mình chắc cũng thuộc dạng quái bậc nhất ~

Những ngày cho mình

Phải viết ra cho bằng hết, nếu không chắc chẳng học hành gì được quá.

Không hiểu sao lúc nào mình cũng thấy cuộc sống của mình nó lộn xộn và bừa bãi quá, dù đã cố gắng sắp xếp đến mấy đi chăng nữa.

Và trọng điểm là có một số người, tuy không biết họ tốt xấu thế nào, nhưng không hiểu sao lúc nào họ cũng làm cho mình cảm thấy tự ti vô cùng. Tự ti và cả ghen tị nữa. Cứ để ý mãi những cử chỉ, đi đứng, lời ăn tiếng nói, ý tứ, cách ăn mặc, các mối quan hệ của họ,... để rồi rước nỗi tự ti vào mình mà không thể kiềm chế được.

Cảm giác rất không thoải mái, rất buồn.

Mà biết mình buồn vô lý nên lại càng buồn.

Ở một mình, tách ra khỏi sự bảo bọc của bố mẹ mới thấy, những vấn đề tủn mủn dễ đánh gục mình hơn bất kỳ chuyện hệ trọng nào. Mà lại không đáng. Kể ra lại chẳng ai buồn nghe, chẳng ai thèm chia sẻ. Vì thực ra chuyện nó đâu có gì đâu.

Với lại mình cũng đang trong giai đoạn hụt hẫng khi dần bỏ đi thói quen lo chuyện bao đồng. Lúc trước lăng xa lăng xăng, gặp ai cũng hỏi cũng cười. Giờ thì quăng bơ hết, để rồi lúc cần lại chẳng biết gọi ai. Nhiều lúc cũng hoài nghi quyết tâm ban đầu của mình có phải là đúng đắn không, mà sao bây giờ thấy bất an quá.

Mà thôi, không có ai để kêu để gọi, có khi lại càng tốt, sẽ rèn tính tự lập nhanh hơn chăng? Cũng sắp đi làm rồi.

Chuyện học cũng chẳng đâu vào đâu. Nghĩ tới cái môn nhây mãi chưa hủy thấy lo quá. Cũng là tại mình, lu xu bu chuyện gì đâu, còn chuyện học của mình thì lại để cho bê bối thế này. Có lẽ nên mượn sách của ai đó xem bài một chút, bữa đó cứ lê thân đi thi xem lụi được gì không, cũng phải 6 7 điểm mới qua môn mà. Mình chỉ mong cái bảng điểm không bị tệ quá thôi. Đằng nào thì bảng điểm để mai mốt đi làm cũng ko có điểm các học phần bị rớt.

Vẫn đắn đo quá, mà giờ hủy thì không thể nào được nữa rồi. Ừ, nhây quá mà, chẳng biết sắp xếp ưu tiên gì cả.

Cơ mà viết ra được thành lời để nhìn vào là tốt rồi.

Việc gì của mình bây giờ cũng dở dang. Tiếng Anh, tiếng Trung, thiết kế, ngành 2, tình cảm, bạn bè, gia đình. Quá nhiều thứ dở dang, quá nhiều áp lực cho những thứ không-biết-phải-bắt-đầu-thế-nào.

Có lẽ, những năm tuổi hai mươi là những tháng ngày của dở dang.

Có lẽ, vào một ngày, một tuổi, một thời điểm nào đó, mình có thể nhìn thấy chúng được hoàn thành từng cái, từng cái một.

Nhưng mà bây giờ phải cố gắng.

Mình không phải là người bạc bẽo. Nhưng mình không có đủ thời gian để dành hết cho tất cả. Lúc trước mình đã mắc phải sai lầm này rồi. Đối xử với ai cũng cố gắng cho trọn vẹn, để rồi thời gian dành cho bản thân chẳng còn được bao nhiêu. Rồi cũng sẽ tới một ngày, ở lại phía sau là bản thân mình tàn tạ, tiêu điều, lụi tàn lúc nào chẳng ai hay. Đơn giản vì có mình tồn tại cũng được, mà không có cũng không sao, chỉ đơn giản là một người bạn trưởng thành lên và đi đâu đó, đi xa mất mà thôi.

Giống như một cơn gió lướt qua làm cho mình mát mẻ.

Mình không thích làm gió nữa. Làm gió sẽ phải xé thân mình ra thật nhiều mảnh, thật mỏng và thật nhẹ, để làm người khác vui.

Nhưng nhiều khi lại chẳng vui, như mang khói bụi hay hơi nóng tới cho họ, lại còn ăn chửi ấy chứ.

Bị hắt hủi thì cứ lặng lẽ rút lui thôi.

Mình không muốn chịu đau đớn như vậy, hỡi ôi xé lòng xé tim nhau ra. Mình cũng không đủ can đảm để cứ phải ôm lấy tổn thương rồi xéo ra chỗ khác cho khuất khỏi tầm mắt người ta.

Mình cũng không rõ giờ đây mình muốn cái gì nữa.

Có lẽ, chỉ cần là một "mình" tốt nhất có thể mà thôi.

Không nên tưởng tượng vẩn vơ rồi khóc nữa.

Không nên nhìn người khác duyên dáng mà đố kị nữa.

Không nên quá keo kiệt tình thương với bản thân nữa.

Và cố gắng đừng cảm thấy hụt hẫng nữa; hóa ra việc thu nhỏ thế giới lại không hề dễ chút nào. Đâu phải cứ nói khơi khơi "Phải thu nhỏ thế giới lại" là được đâu? Tim đau, não mệt lắm.

- - -

Không biết sao mấy ngày nay lại cảm thấy tiêu cực như vậy nữa.

Hình như do thời gian gần đây quá cố gắng để tỏ ra tích cực rồi, thành ra bao nhiêu buồn tủi nó tích tụ lại cả.

Chuyện tình cảm lại càng rối, chắc để sang một chỗ riêng.

Giờ cũng không biết phải làm gì nữa. Chỉ là xả hết ra đây, sắp xếp lại cho gọn ghẽ, chuẩn bị đối mặt với cái kì thi sắp tới.

Thực ra thì mình rất ít khi ngán chuyện thi cử. Lần này cũng không ngán lắm.

Chỉ là lượng kiến thức dồn vào mỗi kì ôn thi dễ khiến mình cảm thấy áp lực thôi. Mà đã áp lực rồi thì là cả đống hùn vô chứ nào có phải chỉ 1 thứ.

Ấy vậy mà vẫn cứ cảm thấy mình học vậy là chưa đủ, chưa bằng ai cả, còn quá lười biếng đi mà.

Nói chung là buồn, là mệt, là muốn ngừng cố gắng, là tự ti quá sức chịu đựng thôi. Nhiều lúc muốn biến đi đâu mất cho khỏe.

Tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti tự ti

M* nó ấy chớ tự ti!

- - -

Viết ra được một chút nên thấy đỡ rồi

Dạo này đang xới tung mấy trang mỹ phẩm, học hỏi được cũng nhiều thứ lắm. Vừa thấy thích vừa thấy... sợ sợ, ụp cả đống hóa chất lên mặt như vậy, mai mốt da dẻ còn gì không?

Mà nghĩ chớ, bên nước người ta cũng ụp ầm ầm, mình tìm hiểu cho kĩ càng rồi ụp thử xem sao. Tằn tiện cũng lâu rồi, quần áo mỹ phẩm trang sức gì cũng được cho, nay tự làm ra tiền rồi mua dùng thử xem sao.

Cái cảm giác nằm ườn ra đắp cà chua, thoa toner, vỗ vỗ nựng nựng cái bản mặt mịn mịn một chút rất đã ~ Chắc là cảm giác trực tiếp chăm sóc bản thân. Cuối tuần về cân thử mà thấy đc cỡ 50kg là vui lắm. Tuần sau 49, tuần sau nữa (hoặc nữa nữa) xuống 48 là nhảy múa luôn :x

Dạo này cũng phải đi lần mò báo chí. Cứ gom góp từ từ, hy vọng là bổ não. Có thể điểm mình không cao, kiến thức mình không vững đều, nên giờ chắc chỉ tự an ủi là mấy cái cần kiếm cơm luôn được bổ sung đủ là được rồi. Tiếng Anh nè, tiếng Trung nè, thiết kế nè. Gia đình mình thì vẫn luôn vững vàng như thế, tình cảm vẫn cứ mông lung vậy thôi, chắc thời gian gần sẽ không có gì xảy ra đâu. Hy vọng vậy.

Chỉ là đang tự tạo chút hy vọng cho bản thân thôi, bi kịch gì đâu, toàn là tự đặt nặng lên mình.

À, mà có khi là do mới ăn bắp tự xào thật ngon xong mới lạc quan được như vầy. Chứ tối đến đói bụng là lại bi kịch lắm. Ăn kiêng ăn kiêng ~

Phải nên yêu những ngày được ở một mình, hen?