Thursday 16 April 2015

Về

(viết từ 28/12/2014)

Mấy ngày nay ở nhà, có một cảm giác khá rõ ràng, ấy là bố mẹ đang cố giữ mình lại, cố trân trọng những ngày hiếm hoi mình ở nhà hơn.

Những tuần đầu thấy rất hưởng thụ, nhưng dần dà lại thấy đau lòng.

Bố mẹ mình vốn mạnh mẽ, độc lập, vốn chẳng bao giờ chịu nhường bước ai, có áp lực gì cũng chỉ nín nhịn một mình, hoặc thể hiện ra bằng những lời cằn nhằn, la mắng chẳng mấy liên quan, cốt chỉ để xả đi những lúc tâm trạng dồn ứ. Vốn chẳng bao giờ xuống nước trước bất kỳ ai. Mà đối với mình thì không như thế. Càng ngày, sự nhẫn nhịn bảo bọc của bố mẹ thể hiện càng rõ, lưu luyến cũng nhiều hơn.

Nhiều lúc thấy bố mẹ chiều chuộng mình, thực chỉ muốn khóc.

Khóc vì những lúc quyết tâm. Khóc vì những tính toán trước sau chẳng ăn nhập vào đâu cả. Khóc vì tự dưng nghĩ tới nếu đột nhiên một ngày gia đình tan tác mà mình không có mặt ở đó thì sao.

Bất an và lo lắng cứ ập đến, run rẩy hết cả người. Mà lại càng muốn khóc hơn khi nghĩ tới việc chắc nhiều lúc bố mẹ cũng cảm thấy như vậy.

Giờ đây, những lúc bị khiển trách, bị la rầy, lại càng thấy đau lòng hơn trước rất nhiều. Cũng bởi vì cái cảm giác ở nhà báo hiếu chẳng được bao lâu, ấy vậy mà vẫn làm họ phiền lòng. Mà tình hình gia đình giờ đây cũng đâu phải sáng sủa gì cho cam.

Những lúc gia đình áp lực nhất, nhìn lại chỉ thấy mình chỉ phụ được chút xíu về tinh thần. Còn lại thì chẳng có gì, âu cũng là xuất phát từ sự lười nhác của bản thân.

Thực sự là hổ thẹn lắm.

Không có nỗi hổ thẹn nào khắc sâu hơn là nỗi hổ thẹn với gia đình, với những người đã cho đi không luyến tiếc, những người mình đã không biết bao nhiêu lần làm tổn thương.

- - -

(16/04/2015)

Giờ là tháng 4, mọi chuyện cũng dần ổn định rồi. Bố mẹ vẫn nuông chiều mình, còn mình cũng vẫn lăn xả vào việc nhà, làm cho cả nhà vui vẻ nhất có thể. Cuối tuần cũng không đi đâu chơi nữa, ở nhà thôi. Dù gì có cái mặt mo của mình ở nhà, thấy cũng vui vẻ hơn là 2 cái phòng trống không đầy bụi bám.

Thằng Bi dạo này cần thuê gia sư rồi. Mấy lúc nghe anh gia sư nhận xét nó không tốt thì cũng... thấy ghét, việc chi mà chửi thằng nhỏ dữ vậy. Là anh tự tin quá đáng thì có. Xin lỗi chớ, mặt đẹp trai cơ mà nói chuyện không đẹp nết thì cũng từ chối, không kết hảo hữu được.

Bố mẹ thì vẫn vậy. Dạo này bố làm ăn được, nhìn thấy vui vẻ hẳn, cũng có thời gian ngủ nghỉ nhiều hơn trước. Mẹ thì, hầy, ông ngoại mới mất, không nên nhận xét gì cả. Cơ mà vẫn cưng mình lắm, cũng lạc quan nữa, dạo này lại có chí đi học dược cao rồi.

Lớn hơn một chút rồi mới thấy, cái kiểu thương nhau của gia đình mình chắc cũng thuộc dạng quái bậc nhất ~

No comments:

Post a Comment