Monday 22 November 2010

Cười... ư...?

From ss Gào's FB blog...

Cười :)

 

 

bởi Gào vào ngày 20 tháng 11 2010 lúc 1:19 chiều
Khi bạn bị bệnh, đối mặt với nỗi sợ hãi. Đứng trên ranh giới của hai bờ sống - chết. Băn khoăn giữa việc tiếp tục tồn tại hay sẵn sàng buông xuôi. Là lúc bạn tỉnh táo. "Ngắm nhìn và ve vuốt" những mối quan hệ của bạn từ trước đến nay. Cơ hội dành cho bạn chính là cách bạn nắm lấy những bàn tay vươn ra ôm ấp bạn "ở lại" cuộc sống này. Hãy dũng cảm lên!
Lúc tôi rời bệnh viện, là khi tôi nhìn lại quá khứ của mình một lần nữa. Có lẽ là lần cuối. Tôi mỉm cười với nó. Và tự nói với mình rằng: Tôi đã sống đủ với nó rồi.
Trước đây, tôi còn nghĩ mình cần chờ đợi một câu trả lời. Cho những điều vô lý. Cho cái kết phi lý.
Song, có lẽ, chính thời gian hạn hẹp ở bệnh viện, với cơn đau ứa nước mắt. Tôi hiểu:
Mình không có thời gian cho sự đợi chờ. Mình cũng không cần bất cứ câu trả lời nào.
Giờ đây, đợi chờ là một điều thực sự vô nghĩa.
Tôi phải sống cho mình. Bởi thời gian cho mỗi người đều rất rất ngắn ngủi.
Yêu thương những người thương yêu mình. Nắm lấy bàn tay họ, để dìu dắt mình qua cơn đau này.
Tôi muốn làm những việc ý nghĩa. Sống cuộc đời ý nghĩa.
Ngày mai, lại phải vào bệnh viện. Lại sợ. Lại đau. Cơn đau sẽ qua mau, sợ hãi cũng theo cơn đau rồi tan biến hết. Chỉ cần có khát khao, có niềm tin, có hy vọng, có tình yêu mãnh liệt vào chính bản thân mình, không điều gì là không thể vượt qua.
Và có một điều tôi muốn nói với tất cả mọi người, những người đang trải qua những cơn đau như tôi, những lo lắng như tôi, những sợ hãi giống tôi hoặc còn kinh khủng hơn cả tôi nữa, đó là:
Chúng ta sinh ra đều có lý do riêng. Sống trọn vẹn ý nghĩa với từng phút giây ta tồn tại.
Đừng bao giờ từ bỏ cuộc sống này vì người khác, đừng bao giờ từ bỏ cuộc sống này vì nỗi sợ hãi không gì hóa giải.
Đối mặt với tất cả, rồi chúng ta sẽ chiến thắng thôi! Chiến thắng trong nụ cười, bởi vì mình mãn nguyện.
Nếu không có ai động viên bạn, hãy tự động viên mình.
Nếu không có bàn tay nào nắm lấy bàn tay bạn. Hãy đan chặt hai bàn tay của chính bạn vào nhau.
Đứng trước những cơn đau, hãy nhắm mắt và mím môi thật chặt. Rồi nó cũng sẽ trôi qua thôi! Cố nhé!
Cố lên! ^^