Wednesday 26 November 2014

Ai được phép yêu?

Bỗng dưng chợt nghĩ tới,

một khi mình đã thực sự yêu nó rồi, đã yêu nó nhiều rồi, thì mình sẽ không còn có thể làm nó yêu mình như hiện tại nữa.

Nói cách khác, càng muốn được yêu thì lại càng không được phép yêu.

Muốn giữ được hạnh phúc, thì lại phải càng lý trí.

Thậm chí ngay lúc này ngồi đây, mình đã có cảm giác đôi mắt mình đã mờ đi nhiều lắm rồi, không còn sáng suốt như trước nữa.

Tiến cũng không được, mà lùi thì lại càng không muốn, vì lỡ yêu thương cái cảm giác này mất rồi.

Mình là đứa bị ảnh hưởng rất mạnh bởi thói quen.

Một khi đã thành thói quen, đã thành chốn về của trái tim rồi,

thực không muốn tưởng tượng đến cảnh phải từ bỏ.

Càng đắm chìm trong hạnh phúc, cũng tự hiểu là đang tự tay đẩy hạnh phúc ấy ra xa.

Tự dưng thấy khó nghĩ ghê. Mà để bản thân trôi theo cảm xúc thì không dám - rất không đủ can đảm.

Đơn giản vì rất sợ đau. Đơn giản vì tựa vào đâu đó không vững thì chắc chắn sẽ ngã.

Đơn giản vẫn là do nhát như cáy, chẳng dám đứng lên vì cái gì bao giờ. Chẳng dám rời bỏ vùng an toàn của bản thân bao giờ.

Nghĩ tới mà muốn ứa nước mắt. Vì nhìn đâu cũng thấy mình bất lực.

Chuyện nhà cũng vậy, chuyện học cũng vậy, nay cả chuyện này cũng vậy.

Làm gì bây giờ?

- - -

Mình là cái con dở hơi, ngay cả vào những thời điểm đáng ra phải hạnh phúc nhất, thì trong đầu vẫn quắn lên lo sợ những thứ gì đâu không...

Làm gì, làm sao...

Sống cho ai, vì cái gì đây?

Hầy..................................

Saturday 22 November 2014

22.11.2014

Có khúc mắc trong đầu là lại buồn.

Hôm qua nhận lấy một câu, nghe mà tổn thương. "Không biết thì đừng có cố".

Ừ, nhiều lúc mình cũng thiếu suy nghĩ thái quá, cố gắng thể hiện bản thân thái quá, chẳng biết khiêm tốn là gì, nhún nhường là gì. Chỉ toàn ba hoa về cái mình không biết, không rành.

Như hôm qua chẳng hạn. Như đàn guitar, như chuyện cơm canh, như chuyện học hành. Chỉ giỏi bán than thôi, cố gắng nỗ lực đâu chẳng thấy, điểm thì cứ thấp lè tè. Vậy mà mồm mép vẫn cứ tía lia.

Cứ vui quá, mất kiểm soát là bị vầy. Cứ quên mất không phải nơi đâu cũng thả lỏng được, nơi đâu cũng ra vẻ được. Cứ thích tự lừa bản thân thôi. Mình chẳng bằng ai cả, chẳng hơn ai cả. Có chăng được cái tiếng Anh. Có chăng được cái hòa đồng dễ chịu. Có chăng được một tí xíu kĩ thuật ít ai thèm quan tâm. Nhưng tất cả chỉ có vậy, ngoài ra chẳng có gì khác. Vậy mà cứ nghĩ mình hay lắm, haha.

Nói tổn thương cũng không phải, mà là đánh trúng tim đen. Đánh trúng cái tâm lý thích ba hoa khoe mẽ, thích được làm nhân vật đặc biệt. Nhưng thực ra lại chẳng có gì cả, chỉ đơn giản là thùng rỗng kêu to. Giống như một cái tát cảnh tỉnh, muốn có cái gọi là "thực lực", cần phải nỗ lực nhiều thật nhiều hơn nữa.

Mình đã tuột rất xa rồi, chỉ là bản thân không chịu chấp nhận thôi. Du học cũng không thể, điểm tốt cũng không xong, hoạt động cũng lười đi nữa. Cái ước vọng ru rú xó nhà cho an yên của mình, hình như bước đầu đã thành hiện thực. Và mình chưa quen được với sự hy sinh này, những gì mình cho là hay, là giỏi.

Có lẽ, đã đi sai hướng rồi.

Nhưng cứ lần lữa mãi, liệu còn có ngày chọn được con đường đúng cho mình không?

Mình đang kiếm tìm con đường phù hợp cho mình nhất, hay là con đường dễ đi nhất?

Những suy nghĩ này, những lựa chọn này, là do bản năng lựa chọn đúng con đường cho mình, hay chỉ đơn thuần được tạo nên từ sự lười biếng của bản thân?

Cũng không biết nữa.

Nói chung là, cái nùi này nó cứ tắc mãi trong đầu, cố gắng không nghĩ đến, cố gắng không quan tâm, nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, nó không thể tự tiêu biến đi được.

Có nên im lặng? Có nên khiêm tốn?

Hay điều cần thiết hiện tại là cố gắng nhiều thật nhiều hơn nữa, để trở thành hoàn hảo, để bảo vệ được bản thân trước bất kỳ thứ gì?

Vì mình đang thấy rất mệt mỏi rồi, không biết có thể cố gắng được thêm nữa không.

Chắc là được.

Chắc là chỉ do lười biếng thôi.

Chắc phải dọn bớt những thứ không cần thiết, những người không cần thiết, để tập trung vào những gì mình muốn.

Dự là sẽ phải dọn đi rất nhiều.

Ừ,  phải nỗ lực lên, cố gắng lên.

Vì sự động viên quan trọng nhất, quyết định nhất, chỉ có thể đến từ bản thân mà thôi.

Tất cả những người khác, kể cả những người quan trọng nhất, đều không thể.

Nói ít lại, khoe ít lại, khiêm tốn nhiều hơn. Quên hoàn toàn đi những khả năng không cần thiết ấy đi càng tốt. Coi như mình tầm thường và không có gì hơn ai. Phải tự cảm thấy như vậy.

Bớt kiêu ngạo đi, kẻo sẽ chỉ lại rước tổn thương vào mình thôi. Đã nhạy cảm rồi còn cứ ráng liều mạng làm gì. An yên mà sống đi, nhỉ?

Nếu không có gì trong tay cả, thực ra chỉ cần sức khỏe, cần tim ấm, cần người yêu thương che chở, là đã đủ động lực để đứng vững rồi. Mà những điều đó, mình không thiếu. Mình vẫn còn được nuông chiều lắm, sung sướng lắm. Mà lại bất tài. Thôi thì chịu vậy, không phải ai sinh ra cũng xuất chúng mà.

Mình không phải là thiên tài. Nhưng mình có thể trở thành thiên tài của sự cố gắng. Chỉ cần vậy thôi.

Yêu thương.

Kiệm lời.

Gạn lọc.

Không cho phép bản thân chây lười.

Cố lên, rất nhiều người đã làm được. Mình cũng sẽ làm được thôi.

Và sau đó sẽ không còn ai có thể làm mình tổn thương, buồn hay suy nghĩ nhiều khi chưa được mình cho phép nữa.

Ai không có mặt ở trong tim, người đó là không cần thiết.

Ai không sẵn sàng góp một phần vào tương lai của bản thân, người đó là không cần thiết.

Không được dựa dẫm nữa. Không được nhìn người khác vật vã và đứng kế bên ra vẻ, đứng ở cạnh động viên nữa.

Mình không hơn nổi người ta đâu, phải cố lên.

Cố cho hạnh phúc của mình và những người quan trọng, vậy thôi.