Monday 26 March 2018

Đóng

Cảm giác đóng kín lại các mối quan hệ xã hội, quả thực có những lúc thấy rất thoải mái.

Không có nghĩa vụ phải báo cáo cho ai, ứng xử như thế nào. Những lúc quá mệt mỏi muốn lui về tìm chỗ để thở, ừ thì cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Chỗ nào, ở đâu, cũng đều có sẵn hết. Cũng có chút yên tâm.

26.03.2018

Cứ đôi ba tháng là lại có một đợt như thế này.

Qua thời gian, mình dần nhận ra, mình là một đứa mà phản xạ đầu tiên khi gặp chuyện khó khăn chính là trốn tránh. Ừ, trốn mất biệt, trốn chui vào một góc đợi sóng gió qua đi, hay chí ít là đợi lòng mình tĩnh lại, đỡ hoảng, để đầu mình kịp nghĩ ra cách giải quyết. Nhưng nhìn chung, là mình trốn biệt.

Như bây giờ.

Nằm trong bệnh viện một tuần, vây quanh bởi những người, những chuyện chẳng biết gọi tên, sống chết cứ lướt qua trước mắt, để rồi lúc về lại cuộc sống bình thường bỗng thấy thật chẳng quen chút nào.

Những người mình thương nhớ thì chẳng thấy đâu.

Những người mình không muốn gặp thì cứ từ đâu đó xuất hiện.

Những vết thương cũ cứ sống dậy.

Những cái mình muốn cứ thất bại hoài, thất bại mãi.

Thực sự, lần này, mình không muốnq uay về cái mạng xã hội ấy nữa. Không muốn nói chuyện với ai nữa.

Mà lại khổ, não mình mấy nay thậm chí chẳng buồn vận động. Mẹ nói là tác dụng phụ của thuốc mê. Nhưng mình nghĩ đơn giản chỉ là do mình lười mà thôi. Nhất là cái cuốn sách Thước đo ấy, cứ đọc mãi mà chẳng thể vượt nổi vài trang.

Cũng may hôm qua học được một bài tiếng Trung vớt vát chút đỉnh.

Mình đã tê liệt được vài hôm rồi, cảm giác tuy thoải mái nhưng cũng thật bế tắc. Lỡ mai mốt có chuyện gì khiến mình không di chuyển được, chắc mình chịu không nổi quá.

Nằm trong bệnh viện, chẳng có gì làm, cứ nhìn trần nhà mà nghĩ, sự sống ai ai cũng mỏng như một cọng tơ nhện, đời gọi tên thì đứt thôi.

Cứ quanh quẩn, cứ phí hoài, tới ngày xe cán cho một phát chết ngắc, thì còn gì để lại?

---

Lúc nhìn thấy tin nhắn ấy thì buồn nhiều lắm. Không có cũng buồn, mà có thì càng buồn hơn. Lúc đó nghĩ lên đây sẽ viết ra thật nhiều.

Nhưng mà không. Lên đây lại chẳng muốn viết quá sâu. Chỉ biết là, ừ trong cuộc đời mình đã có một lúc mình thật sự thật sự thật sự sợ đó, cần một chút quan tâm từ bạn ấy (nghe hơi ghê). Nhưng vô tình hay hữu ý, bạn ấy không rảnh thôi.

Ừ, một lần thôi.

Thật sự mình cũng chẳng biết, bạn ấy liệu có từng cần mình biết bao nhiêu lần, mà mình cũng không có ở đấy, có phải không?

Bao nhiêu lần, mình không biết. Có thể bạn cũng chẳng đếm.

Vậy là hòa nhau?

Hay là dấu hiệu cho tình bạn chẳng cân nổi một đại dương?

---

Bung ra một chút, lại chẳng ngờ mình đang buồn đến thế này.

Ừ thì biết là tâm trạng không tốt, nhưng càng viết càng thấy buồn héo hắt, thất vọng mỏi mòn.

Đối diện xong với nỗi buồn, cất nó ở đây xong, liệu có đỡ buồn hơn không? Hay lại phải gói ghém lại, tém vào một góc để sống tiếp?

Đặt áp lực lên bản thân thì ai cũng kêu bỏ xuống đi, sao lại phải bán mạng như thế. Buông hết xuống thì lại tự mình không chịu nổi, giống như có cả ngàn ánh mắt đang ngấm ngầm nhìn chòng chọc, tự hỏi chừng nào con này mới chịu đứng lên.

Quẩn quanh quẩn quanh, chỉ muốn cái não nó im đi một chút.

Hình như tập thiền thì não sẽ tạm im đi.

Nhưng kiểu gì rồi nó cũng sẽ bô lô ba la lại.

Vậy có nên tập thiền không?

Mình sợ tập thiền, mình thiền rồi muốn chết chìm trong thiền luôn quá, haha.

---

Có một chuyện vui nho nhỏ, đó là mình tìm được một game giống Restaurant City rồi. Có một cái nhà hàng cho mình chăm sóc, chọn món ăn, đi chợ mua đồ, hay ở chỗ là được tự do trang trí (nếu có tiền), cảm thấy rất dễ thương.

Ừ, tạm xem như game này vừa ý.

Mình chỉ cần một game gì đấy có cái cho mình chăm sóc, có chỗ cho mình về, thấy nó lớn lên, thấy thành quả xây dựng, vậy là vui rồi.

Có thể là xây thành phố, dựng quán cafe, chăn nuôi trồng trọt (vì vậy Harvest Dew có vẻ ổn, nhưng ôi trời, quá nhiều việc để làm. Và dù gì đi chăng nữa, mình cũng đã rất sợ cảm giác chết chìm trên game rồi).

Tự nhiên nghĩ, hay tải lại Audition về chơi ha. Nhảy theo nhạc cho nó vui.

Cũng có nhân vật chăm sóc, có nhạc hay để nghe. Mà không biết mình có lại dính vào cái bẫy "sân si" để rồi đâm chán nản nữa hay không.

Nói chung cũng nhớ Audition ghê.

---

Buồn thì cũng còn buồn đó, hơi thương thân trách phận, nhưng không sao, cũng chẳng phải lần đầu. Lát ăn xong đi tắm một chút, học thêm bài tiếng Trung, ra ôm Mèo Mèo, trộn cơm cho bà í ăn, xong lại tiếp tục tiếp tục cố gắng thôi.

Viết cho một ngày thật yên.

24.03.2018

Chẳng biết sao có rất nhiều thứ muốn làm, rất nhiều chuyện muốn viết, nhưng cứ ngần ngại mãi, tìm cách tránh né để không phải viết, rồi đến tối lại hối hận.

Nhưng ở trên đây, mình đã tự hứa là luôn thành thật.Đây là nơi để mình quay về, để đối diện với mớ bòng bong trong đầu của bản thân, không phải là nơi phải gượng ép viết lách, cũng không phải là chỗ để phân định đúng sai.

Chỉ là nơi những con chữ nhảy ra trên bàn phím mà thôi, không cần biết chúng đến từ cái ngách nào trong não.

Mình đang trong giai đoạn procastinate - trì hoãn và chẳng muốn động não làm gì cả. Não đông cmnr. Không muốn học. Không muốn viết. Không muốn suy nghĩ. Chỉ muốn nằm dài chơi game, đọc fic HP, làm bất kỳ gì đó để trốn khỏi hiện thực. Mà đôi khi, làm những chuyện đó còn thấy lười.

Không muốn ngủ, chẳng thèm ăn, chẳng có chuyện gì như ý. Bụng thì thi thoảng cứ quặn đau chẳng hiểu lý do. Bật nhạc piano, không lời, kèn, sáo, chẳng có gì an ủi được cả. May quá trên đời còn có Passenger, còn chất giọng nguyên sơ, còn giai điệu âm áp của anh ấy.

Cái cảm giác thật kỳ cục. Vì chỉ cần nằm ra giường, đầu lại xuất hiện bao nhiêu thứ muốn l àm, nhưng tay lại không còn muốn động nữa. Nói lại lần nữa để nhấn mạnh.

Thậm chí ngay cả khi đang gõ những dòng này, trong đầu vẫn luôn có một tiếng nói nho nhỏ xúi mình trốn đi, làm một việc gì đó khác đi. Thật sự không thể tập trung được.

Muốn tìm một game gì đó bình thản hơn để chơi. Không phải trồng cây làm nông, mình vẫn không thích thể loại đó lắm. Game gì mà mình yêu được nhân vật, được khung cảnh, yêu được cái thế giới mình đã xây dựng nên ấy.

Mấy nay tìm hoài, nhưng dường như người ta chỉ muốn chơi gì đó khiến người ta thật giỏi, cày thật nhiều, chạy đua thật nhanh.

Mình không muốn trầm cảm, thực sự. Nếu rơi vào tình trạng bệnh đó sẽ tốn rất nhiều thời gian, rất nhiều công sức để quay trở lại. Mà mình thì rất lười, nên có thể sẽ chẳng buồn quay lại đâu. Xung quanh lại hầu như chẳng có ai đủ lực kéo.