Wednesday 21 December 2016

21.12.2016

Hôm nay mình làm một việc hơi tốt. Và tự nhiên nhận ra nhiều thứ thật lạ.

Mình vốn chỉ biết đến bản thân thôi, ít khi nào chịu đưa mắt quan sát, nhìn ngó xung quanh lắm. Nên nhiều lúc cũng không phải do quá phũ, mà chỉ đơn giản là không nghe không nhìn không thấy không giúp thôi. Nên mình vẫn là kẻ xấu. Xấu vì sự vô tâm vô duyên.

Nhưng mà, nhắc lại, hôm nay mình làm một việc hơi tốt.

Chỉ đơn giản là trong cái bãi xe lồi lõm hôm nay, mình đưa tay kéo giúp chị kia một chiếc SH mode nặng trịch ra khỏi đống ổ gà ổ chim, khi xung quanh mọi người đều đang nhăn nhó đợi chờ vì chị làm tắc hàng. Thật ra mình cũng nhăn nhó. Trong 2 lần chị nỗ lực kéo cái cục nợ ấy ra, thì mình đã khó chịu trong lần đầu, nhưng tới lần sau thì phản xạ ở đâu đó khiến mình nhảy ra kéo hộ.

Có thể đó là phản xạ muốn được về cho nhanh vì đầu đang nhức buốt đến nổi da gà da vịt. Có thể đó là phản xạ tích tụ từ bao bài post Humans of every freaking country. Có thể đó là phản xạ do đồng cảm vì những lúc lấy xe mình cũng ước có một ai đó ở phía sau kéo đít xe phụ.

Nhưng dù phản xạ ấy đến từ cái gì đi chăng nữa, nó cũng đến rất nhanh mà mình chưa kịp suy nghĩ.

Mà quan trọng và ngạc nhiên hơn cả, đó là phút giật mình của những người xung quanh. Bừng tỉnh. Nhận ra lúc đó mình nên làm việc tốt chứ không nên đứng đó nhăn. Nhưng những cơn đau đầu và nhừng mệt mỏi chán chường của cuộc sống hằng ngày đã đè bẹp chuyện đó đi mất rồi.

Tất cả chỉ cần một người giật mình tỉnh giấc, mọi người xung quanh cũng sẽ tỉnh ngủ theo.

Và bỗng dưng không khí nhẹ nhàng hơn hẳn. Câu chuyện trở thành một người gặp khó khăn và một người giúp, chứ không còn là câu chuyện về một con mẹ yếu đuối chậm chạp xúi quẩy làm kẹt đường nữa.

Kiểu như mình nhận ra là, làm việc tốt nó không lan tỏa một cách rõ ràng và dễ thấy. Nó như ngồi fill cây mana của thằng tướng yêu thích nhất, tích đủ mana nó mới bùng nổ lên ulti được. Lòng tồt nó sẽ tích tụ dần, để đến một ngày nó trở thành chuyện bình thường. Kiểu giúp họ tiếp thu dần lại được, à lúc này làm việc tốt được nè, làm làm ~~

Cũng hay.

Monday 19 December 2016

a cookie dough of feels

Trải nghiệm được rất nhiều cảm giác.


Cảm giác hai đứa bạn thật thân bỗng dưng có gấu (nhất là chúng nó lại còn gấu chó với nhau) làm mình cảm thấy cả thế giới có đôi có cặp hết rồi trong khi mình còn chỏng chơ héo hắt.


Cảm giác bỗng hẫng một phát, mình không còn là nhất của bạn thật thân nữa. Hơn phân nửa những gì trước đây nó chỉ có thể nói với mình, giờ nó có người khác để rót hết tim gan rồi.


Cảm giác ghen tị khi ai đó tìm được một người thật tốt ngay trước mặt mình, khi mình vẫn biết từ thời ông tổ nào rồi là người đó tốt. Và chỉ muốn gào lên với cả thế giới hỏi xem tới đời nào mình mới tìm được một người tốt như bạn mình đây?


Cảm giác hụt hẫng và sứt mẻ khi tất cả những fantasy từng dựng lên về một ngày mình và họ sẽ tới già cùng nhau và sẽ dựa dẫm vào nhau bỗng sụp cái ầm trong nháy mắt, chỉ trong vài giây khi tin tức được thông báo. Và khổ đau ở chỗ những con người chính sự đang dòm chằm chằm biểu cảm của mình mà phỏng đoán, trông chờ. Tức là mình chỉ có duy nhất vài giây để chuẩn bị kịch bản và diễn.


Cảm giác vui và hạnh phúc không kiềm chế được khi hai người mình thật yêu quý tìm được đường về với nhau. Và mọi tư duy logic đều dẫn đến được kết quả ấy thật viên mãn.


Cảm giác phi lý khi vẫn biết chỗ nào không phải là của mình, mà mình cũng không muốn nhảy vào, mà khi người khác nhảy vào như cuộc sống vẫn tiếp diễn và vạn vật phải thế thì mình lại cảm thấy có gì đó bị lấy đi khỏi mình. Dù không phải của mình.


Cảm giác thất bại khi vòng tròn xung quanh nhỏ đến độ bất kỳ thay đổi nào cũng làm cho tâm trí xoắn xuýt hết cả vào nhau, chẳng nghĩ đến việc gì khác được. Và mình chẳng bao giờ thể hiện ra rằng họ quan trọng đến thế. Họ cũng chẳng bao giờ biết mình xem sự hạnh phúc của họ như một chỗ dựa yên bình cho mình mỗi đợt stress về.


Cảm giác lạ lẫm khi dẫu biết mình ích kỷ vê lờ và mình lại cảm thấy người khác ích kỷ. Dù chỉ một chút thôi. Họ không hề ích kỷ, và mình cảm thấy rõ rệt được não mình và tim mình đang bụp nhau để rẽ sang hai hướng khác nhau. Đầu thì biết là chắc chắn éo phải và tin hoàn toàn vào chuyện đó, trong khi tim thì cứ ngẩn ngơ "Nhìn giống như ích kỷ". Cho dù họ là những người rộng mở nhất thế gian này.


Cảm giác ngộ ra chân lý khi mình biết rõ được họ là ai và mình là ai, họ sẽ như thế nào và mình sẽ dựa vào họ như thế nào. Hai bên sẽ cứ mãi ghen tị với nhau về những gì bản thân không có, dù sự ghen tị cũng chỉ nhỏ tí teo thôi. Mình ghen tị, vì mình sẽ không thể bình yên như họ, giản đơn và chân thành với những hạnh phúc vẹn nguyên như họ. Trong khi họ ghen tị với mình vì những gì mình có thể chịu đựng được, vượt qua được. Nhưng mà ai cũng biết, cuộc sống này là chi phí cơ hội của cuộc sống kia thôi. Hai phạm trù không thể nhập chung vào với nhau được.


Cảm giác chấp nhận khi hiểu rằng có những khía cạnh mình sẽ không bao giờ để họ biết, không cần để họ biết, vì thực ra mình cũng đã có một nơi để hiểu mình, ủng hộ mình bằng lý trí rồi. Một bên là phao cứu sinh khi đang chìm dưới biển, một bên là dù khẩn cấp khi đang rơi cách mặt đất nghìn dặm. Những người mình giữ lại chính là như vậy đó, mình tự biết đâu là nơi chỗ đâu là chức năng, ai sẽ tối ưu lúc nào. Đó chính là cách mình tránh được những cảm xúc tiêu cực không đáng có, nhất là đối với những người mình biết rằng mình yêu quý rất nhiều. Chỉ là, một số chỗ trong lòng mình không phải dành cho họ.


Cảm giác trong veo khi nhận ra nhiều thứ về bản thân mình, như việc mình có khả năng nhìn xem thằng nào trong lúc thằng tim đang ngó đường khác. Khi nhận ra mình không biến tất cả mọi cảm xúc thành suy nghĩ, như thể hai bên chẳng có điểm chung. Mình hầu như không bao giờ nghĩ về cảm xúc của mình. Nên lúc nào cảm xúc quẩy lên thì nó cứ đơn thuần như vậy mà tác động thôi, và các cảm giác của mình bao giờ cũng trọn vẹn, đâu ra đó.


Mà cũng khổ, tới hồi có cảm xúc mà chẳng hiểu chúng đến từ đâu, lại mất công ngồi ngẫm lại suy lại, như thể cho não với tim đàm đạo cùng nhau để đi tới thống nhất vậy.


Cũng may mà còn viết ra được. Cũng may là phần vui và hy vọng bự hơn những cái khác rất rất rất nhiều, nên cũng đọng lại thật nhiều.


Chân thành, chân chân chân thành chúc tụi bay đều hạnh phúc. Chúc bạn thân mập cũng thật hạnh phúc. Chúc cho tất cả chúng ta đều hạnh phúc.



| một ngày bạn thân có chốn về |