Wednesday 8 August 2012

[Elfia] Năm 2. Chưa vào học.



Looney Felicia Glinx

Ngày 28 Hiver | Quán Cái Vạc Lủng | 9h sáng


Looney đứng ở bậc cửa của quán Cái Vạc Lủng vẫy tay tiễn anh trai mình, lặng người nhìn bóng anh mờ dần trong làn sương mù dày đặc của phố xá London. Mấy ngày nay cô đã dẫn anh Fye đi tham quan khắp Hẻm Xéo, chỉ cho anh tất cả những gì cô biết về con phố đặc biệt này, giống như anh đã dẫn cô đi khắp mọi nơi trên chiếc máy bay màu đỏ của mình suốt mùa hè vậy.

Looney thở dài. Cô thậm chí đã mua tặng anh một mô hình dải ngân hà, nhỏ thôi, nhưng có thể xoay tròn suốt và muốn xem kĩ hành tinh nào thì chỉ việc hô tên nó và lôi nó ra. Anh Fye thường khó có thể giữ cả đôi chân lẫn tâm hồn mình dính được với mặt đất lắm.

Giờ thì đi mua đồ dùng học tập cho năm học mới thôi.

Looney quay lưng lại với con phố London với những người không-thể-thấy-được-cô, và bước vào trong quán. Cô đi thẳng một lèo đến quầy, mỉm cười chào ông Tom chủ quán, rồi tiến đến bức tường đầy rêu phủ và gõ đũa phép lên những viên gạch theo một thứ tự mà cô đã quá quen thuộc.

Một năm học nữa đang chờ đón cô.

Tuesday 7 August 2012

[Elfia] Tưởng ký.

Looney Felicia Glinx. Năm 9 tuổi, ở thảo nguyên BlueFleik.



Looney khệ nệ vác xô nước từ giếng làng về. Hôm nay là ngày lễ Tuyết - ngày các gia đình tề tựu để cùng chào đón những bông tuyết đầu tiên của năm. Càng đầy đủ thành viên gia đình họp về càng tốt, và họ sẽ cùng cầu chúc cho một mùa tuyết yên bình, sẽ cùng cúng tế để nữ thần Khione mang đến cho họ những sân chơi đầy tuyết cho trẻ con, hay những đợt gió lạnh vừa đủ để những cánh đồng lúa mạch trổ bông chứ không phải là những cơn bão tuyết đầy cuồng nộ và những trận lở đất nguy hiểm.

Tuyết và cái lạnh là những thứ rất quen thuộc với người dân xứ BlueFleik. Tuyết phủ thường trực trong hơn nửa năm trời, và ngay cả những tháng không có nó thì nhiệt độ nơi đây cũng chẳng hơn được mùa đông ở xứ nhiệt đới được là bao. Cuộc sống của Looney cũng như mọi đứa trẻ khác, mọi con người khác ở BlueFleik, đều gắn liền với tuyết. Vậy nên ngày lễ này là rất quan trọng.

Looney thở dài khi nghĩ đến cảnh tượng cả đại gia đình dồn hết về mảnh sân nhỏ ở nhà cô. Đừng hiểu nhầm, cô rất yêu thương họ - tất cả bọn họ - và bọn họ cũng yêu thương cô hết mực. Nhưng vấn đề ở đây là họ... ừm... không hòa thuận được với nhau. Dành quá nhiều thời gian cho người này thì sẽ làm mếch lòng người kia. Bênh vực cho một người thì sẽ làm tổn thương một người khác. Mọi thứ đều phải công bằng, phải được chia đều, không lúc nào là không có sự cạnh tranh tị nạnh nhau, từ chuyện to tát xốc nổi đến chuyện nhỏ nhặt tinh tế.

Nhưng cũng thật may, vì cái Looney giỏi nhất là giữ cân bằng. Hay cũng có thể nói chính do việc lớn lên trong môi trường ấy làm cô có khả năng cười, buồn, vui, ấm áp, lạnh lùng,... bất cứ khi nào cô cần. Cô có thể cười giỡn khằng khặc với Leone và Fingo, để rồi vài phút sau lo lắng sốt vó khi Flora tâm sự về người bạn trai mới chia tay. Cô có thể mỉm cười trấn an mẹ ở bếp khi bà sợ rằng thức ăn vẫn chưa hoàn hảo, và trở nên lạnh nhạt một cách nhẹ nhàng mà thấm thía khi cậu Greib châm chọc cái tên của cô Brit, để rồi chú ta phải đầu hàng mà xin lỗi và lon ton chạy theo làm hòa mới thôi.

Không ai muốn làm mích lòng Looney cả. Vì họ đều yêu thương Looney đến mức không cam tâm thấy cô buồn. Và Looney cũng yêu thương họ đủ để không ai phải thấy cô buồn.

- - -

- Mọi người ơi, tuyết rơi rồi!!! - Leone nhảy tưng tưng cạnh bệ cửa sổ, miệng réo gọi không ngừng.

Buổi tối hôm nay đã diễn ra khá suôn sẻ và đỡ căng thẳng hơn Looney lo ngại. Cô Brit và chú Shane mang Grace - con đầu lòng của hai cô chú - đến ra mắt đại gia đình lần đầu tiên. Cô bé vừa tròn hai tháng tuổi với những sợi tóc lưa thưa vàng óng và đôi mắt xanh tím miên man, và bé dễ thương đến mức Looney không nỡ đặt bé xuống khỏi vòng tay mình. Ngay cả giờ đây cô cũng đang bồng bé chạy vội ra cửa sổ để đón những bông tuyết đầu mùa cùng cả nhà.

Và kia rồi, những tinh thể trắng muốt nhẹ nhàng buông xuống từ màn đêm đen thăm thẳm, chúng đáp xuống mặt đất rồi tan đi trong chốc lát, nhường chỗ cho những bông tuyết khác tiếp tục đáp xuống, và cứ như thế. Đèn điện dần được tắt đi, thế vào đó là ánh sáng leo lét mà huyền ảo của những ngọn đèn cầy trên tay mỗi người. Lầm rầm khắp xóm là những lời cảm ơn thần Khione. những lời cầu nguyện và ước vọng.

Looney, tuy không cầm được nến vì đang ôm Grace trong tay, cũng nhắm mắt lại và ước điều ước mà cô vẫn lặp đi lặp lại trong suốt mấy năm qua.

'Fye, anh về đi.'

Ngay cả bé Grace cũng cảm nhận được sự thiêng liêng của thời khắc này. Bé nằm ngoan ngoãn trong vòng tay Looney, mắt bé mở tròn nhìn những đốm sáng lung linh trước mắt. Nhưng, vì là người duy nhất còn mở mắt do không phải cầu nguyện, Grace trông thấy gì đó và nó làm cô bé bất an, và bé giật giật tay áo của Looney, miệng 'Po, po' những tiếng vô nghĩa.

- Shhh, yên nào Grace - Looney khẽ dỗ dành, mắt vẫn khép - Chờ một lát thôi... Vài phút là xong ấy mà... - Thế nhưng bé con vẫn giật tay áo cô và thậm chí còn kêu to hơn nữa - Grace, cái gì... Wah!

Khi đã mở mắt, cô không khỏi giật mình.

Bầu trời khi nãy đen thăm thẳm, giờ bỗng loang ra thành từng mảng, từng mảng đỏ sẫm. Những bông tuyết đang duyên dáng bay lượn đột nhiên cuộn lại thành những cơn gió xoáy giận dữ, lạnh tê tái. Dân làng dần nhận ra sự thay đổi này. Những tiếng rì rầm than thảnh ban nãy giờ đã bị thay thế bằng những tiếng xì xào lo lắng, thậm chí có cả những tiếng thét hoang mang.

Looney bất giác lùi lại mấy bước, ôm bé Grace vào lòng chặt hơn nữa. Bé đã bắt đầu khóc.

- - -

Thảm họa đến nhanh hơn bất kì ai có thể tưởng tượng được.

Đêm lễ Tuyết đáng sợ ấy chỉ là khúc dạo đầu. Sau ngày hôm ấy, một thứ bệnh dịch kì lạ bắt đầu lan ra khắp BlueFleik. Bắt đầu từ trẻ con, những nốt sần nho nhỏ xuất hiện và trở nên đau đớn không thể tả. Suốt mấy tháng trời, BlueFleik ngập chìm trong những tiếng khóc, tiếng rên rỉ xót xa.

Looney đã hoảng sợ đến tê người khi bé Grace nhiễm bệnh. Lạy thần Khione, con bé chưa đầy ba tháng tuổi! Cô Brit đã khóc hết nước mắt khi một số đứa trẻ trong làng bắt đầu yếu dần và chết đi, và thời gian ngủ của Grace thì ngày càng tăng. Chú Shane cũng ngày càng trắng bệch ra, và việc thuyết phục chú đi ăn, ngủ cũng càng khó hơn bao giờ hết. Looney thường túc trực bên giường Grace suốt đêm, thì thầm trò chuyện và bế bé trên tay khi bố mẹ bé đang cố gắng có những giấc ngủ khó khăn. Mỗi vết mẩn mới, mỗi giọt nước mắt của bé là một nhát dao cứa vào tim Looney.

'Fye à, làm gì bây giờ hở anh?'

- - -

Và rồi dịch bệnh cũng lan sang người lớn.

Triệu chứng ban đầu cũng giống với điều đã xảy ra với những đứa trẻ, thậm chí còn tệ hơn nữa. Họ sốt cao đến mức không còn tỉnh táo, vô thức lang thang vào khu rừng âm u để rồi mất tích dưới móng vuốt của lũ thú dữ, hay đơn giản chỉ là rơi xuống và chết dưới lòng hồ lạnh cóng của mùa tuyết trắng. Số còn lại bắt đầu xuất huyết không thể kiềm chế, và rồi cũng đến lúc chẳng ai còn có thể vực mình dậy chăm sóc cho nhau nữa. Họ chỉ có thể nằm đó, chờ chết.

Nhưng thật kì lạ, và cũng đau đớn thay, Looney vẫn không sao. Tất nhiên, là về thể xác. Chứ tâm hồn cô đã vỡ tan tành rồi.

Gia đình cô, bạn bè cô, tất cả bọn họ đã đi hết rồi.

Chỉ còn mình cô, quỳ gối giữa nền tuyết xốp mềm mà lạnh lẽo, cơ thể run đến co giật. Đôi mắt xanh trống rỗng, vô định hướng, nửa giống như đang nhìn rất chăm chú, nửa giống như một người mù. Cô không còn cứu được ai nữa. Thậm chí không biết được ai còn sống để mà cứu. Trừ cô.

Looney cứ tê liệt ngồi giữa cơn bão tuyết như thế, lòng thầm mong thần Khione lấy luọn mạng sống của mình đi. Cô còn gì nữa để sống đâu? Cả cuộc đời cô, quá khứ và cả tương lai mà cô từng tưởng tượng cho mình, đều ở nơi đây, ở cái nghĩa địa kinh hoàng này. Trừ Fye. Anh ấy không ở đây.

'Fye, về đi anh...'

Cảnh vật dần tối đen, và Looney ngã xuống nền tuyết trắng.

- - -

Ở một góc xa xôi nào đó nơi đường chân trời, có một chiếc máy bay đỏ rẽ mây bay đến vùng thảo nguyên tuyết phủ đầy.