Thursday 17 August 2017

31.03.2017

Tự nhiên nghĩ đến chuyện phải đi học thêm cái gì đó, biết là cần, nhưng lại thấy mỏi, thấy mệt.

Tiếng Nhật, tiếng Trung, IT, giảng dạy, dịch thuật, thư ký, trợ lý, nhân sự, thiết kế, dịch thuật, viết lách, tất cả những cái đó, mình đều muốn.

Nhưng muốn nhiều quá, thấy áp lực vô cùng.

Vì cái nào học vô thấy cũng nản. Nghĩ tới 2-3 năm dành trọn cho nó mà cũng muốn buông tay. Nhưng nếu chỉ đi làm, chỉ chôn chân ở nơi này, sẽ chẳng đi tới đâu được. Mình biết rõ điều đó luôn.

Phải học thêm, phải mở rộng bản thân ra, phải bước tiếp. Còn quá trẻ, não còn quá nhiều chỗ, phải đầu tư vào não.

Mình đã sống u mê được 5 tháng rồi. Ù lì cả con người đi.

Chẳng có gì làm lâu hơn được vài tuần, vài ngày. Chẳng muốn thay đổi. CHẳng muốn cất bước đi đâu cả.

Ghét self help, nhưng giờ phải self help thôi. Không thì sẽ say lầy quá sớm.

04.04.2017

Mình nhìn họ và nghĩ rằng, a, đây là cuộc sống mà mình muốn.

Thật ghen tỵ. Mà cũng thấy thật dễ thương.

Nhưng mình thực không muốn ghen tị với họ, vì dù không thân thiết với mình, nhưng họ cũng là một trong những người tốt nhất mà mình từng được tiếp xúc rồi.

Tốt lành, hiền hòa, xác định được những thứ bản thân cần.

Mình thì,
chừng này tuổi rồi, 23 rồi, còn chưa biết mình cần gì.

Muốn rất nhiều thứ,
nhưng chẳng biết thứ nào là cần.

Không muốn cũng rất nhiều cái,
nhưng không biết trong số đó có cái nào cần không.

Bỗng dưng mình cảm thấy như chưa đi được đến đâu hết, chưa có chỗ nào để neo đậu hết. Cứ đi hoài, đi mãi, đi lang thang vậy thôi.

Mình cũng không biết bản thân may mắn hơn ai, thua kém so với ai. Chẳng muốn nghĩ luôn.

Đọc Suối Nguồn thì cái sự đếch-quan-tâm ấy nó lại tăng thêm một tầng, và có thêm chút tự tin rằng mình như vậy cũng không phải là sai.

Mình dạo này lại muốn xinh đẹp.

Nhưng mình cũng không rõ rằng đó có phải là mình thực sự muốn hay không. Nếu là thực sự, sao nó lại có vẻ hời hợt như vậy.

Nhưng mình có cảm giác, đó là cái mình cần.

Xinh đẹp, có lợi thêm khá nhiều thứ. Nhưng cũng phải bỏ đi khá nhiều thứ.

17.08.2017



Đang thực sự rất căng thẳng. Không hẳn là mệt mỏi hay chán chường, mà là căng thẳng. Căng cực độ. Người lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn.

Không hẳn là có quá nhiều chuyện xảy đến. Nói trắng ra, thì giai đoạn hiện tại tuy nhiều thứ cần phải lo và thời gian biểu thì kín mít, nhưng tính ra đây là một trong những giai đoạn yên ổn nhất của mình.

Công việc ổn định, không sợ mất.

Việc học ổn định, cũng sắp xong.

Bạn bè ổn định, chẳng có bao nhiêu để mà mất, chẳng có việc gì phải lo ai đâm chọt. Vì đã rất quen sống một mình.

Gia đình ổn định, tuy còn nhiều mối nguy ngầm, nhưng thời gian sẽ trôi và sức khỏe sẽ xuống đi, âu cũng là tự nhiên.

Nhưng mà trong đầu mình, mọi thứ cứ ồ ạt, một tay không thể ngăn nổi nữa.

Mình rất sợ sau này sẽ hối hận, vì lo cho bố mẹ không đủ. Bệnh tật gì, cực khổ bao nhiêu mình cũng vô tâm.

Mình cũng rất lo, sau này thằng Bi không lớn lên thành người tốt, mình lại quá bận rộn và không làm gì với nó.

Mình cũng cảm thấy gấp rút lắm rồi, khi mà chưa hoàn toàn học được những gì mình muốn, những cái mình cần. Thậm chí còn chưa rõ mình muốn gì cần gì.



---

Mình nhận ra một điều, nếu mình kiên nhẫn đủ lâu, vượt qua được hết các mỏi mệt, lì lợm ở lại với một cái gì đó, một ai đó, một sự việc nào đó, dù mình đã chán đến tận cổ và chỉ có thể nghĩ đến việc từ bỏ vào mọi lúc,

thì điều lúc-nào-cũng-đến, đó là mình sẽ phát hiện ra những tầng tầng lớp lớp, những mảng màu hy vọng xanh tươi nằm dưới nền vỏ xù xì khó ưa làm mình ghét cay ghét đắng.

Những mảng màu xanh này sẽ giữ mình lại. Sẽ làm tâm hồn lột xác thêm một lần. Sẽ làm mình nhận ra những thứ mình chưa bao giờ hiểu.



---

Hôm nay, chị ấy nói tin mình.



Thực sự cảm động.

Dù vẫn rất tức chị ấy, nhưng cơn giận chắc giảm đi gần một nửa rồi.

Mình hé mở một tí, rằng chị ấy cũng cảm thấy bất lực đến đâu.



---

Tự nhiên giờ ngồi đây nghĩ về chị ấy, bỗng cảm thấy thật có lỗi với mẹ.

Với nồi bánh canh mẹ nấu chờ mình về, mà mình đã không ăn.

Với mấy cái quần thể dục mẹ mua, và thấy thương vì mình chẳng kịp đi đâu làm gì cho bản thân hết.

Tự nhiên rơm rớm.



Mẹ ơi, chăm sóc mẹ, bố, ông, bà, em, con còn chẳng làm gì nổi.

Làm sao con dám chăm sóc cho con đây?



Cái nghiệp con phải giải, con vẫn chưa học được, vẫn chưa buông bỏ được.

Tình nghĩa, tình cảm, tình thương, con đều muốn nghĩ tới. Nhưng đầu con chật quá. Nhức lắm.

Con muốn nghĩ về mẹ, về gia đình. Con biết là con không thể bỏ chúng đi. Không được phép bỏ chúng đi. Con vẫn đang cố giữ chúng, đang dùng chúng để duy trì cảm xúc với cuộc sống này.

Vì,

Mẹ biết không,

Con vốn chẳng có mấy cảm xúc với cái thế giới này cả.

Con chẳng mấy khi thật vui,

Hay thật buồn,

Hay thật tức giận.



Con có thể cảm thấy căng thẳng, cần được xả, cần được nói chuyện.

Con có thể thấy lo âu, nản chí.

Nhưng không mấy khi con buồn, con đau,

Cũng chẳng mấy khi con vui được đến độ nước mắt ùa về.

Con cứ lều bều vô định như vậy đó.



Cảm xúc con thường xuyên phải gặp nhất, đó là lo âu, là tội lỗi.

Thậm chí khi đang vui cũng cảm thấy tội lỗi.



---

Nghĩ về gia đình, tự dưng lại thấy muốn khóc, muốn nổ tung hết óc iếc ra.

Bố thì đi miệt mài. Kiếm tiền. Vì mình chưa kiếm được đủ tiền.

Mẹ thì chân đau buốt, bệnh thật nhiều. Mà việc nhà thì vẫn chất đống. Vì mình chưa tìm được người phụ việc nhà cho mẹ. Mình cũng quá lười để phụ với bất cứ thứ gì.

Em thì lang thang vô định. Thân mình định đi làm cái nghề này, tự hào rằng mình thông suốt như vầy, mà vẫn không đủ quan tâm, không đủ giỏi để giúp đỡ chính thằng em mình. Vì mình vẫn chẳng cố gắng đủ, gì cũng làm nửa vời.



Về nhà, cảm nhận mọi buồn thương, mọi bế tắc, đều lượn lờ xung quanh.