Thursday 17 August 2017

04.04.2017

Mình nhìn họ và nghĩ rằng, a, đây là cuộc sống mà mình muốn.

Thật ghen tỵ. Mà cũng thấy thật dễ thương.

Nhưng mình thực không muốn ghen tị với họ, vì dù không thân thiết với mình, nhưng họ cũng là một trong những người tốt nhất mà mình từng được tiếp xúc rồi.

Tốt lành, hiền hòa, xác định được những thứ bản thân cần.

Mình thì,
chừng này tuổi rồi, 23 rồi, còn chưa biết mình cần gì.

Muốn rất nhiều thứ,
nhưng chẳng biết thứ nào là cần.

Không muốn cũng rất nhiều cái,
nhưng không biết trong số đó có cái nào cần không.

Bỗng dưng mình cảm thấy như chưa đi được đến đâu hết, chưa có chỗ nào để neo đậu hết. Cứ đi hoài, đi mãi, đi lang thang vậy thôi.

Mình cũng không biết bản thân may mắn hơn ai, thua kém so với ai. Chẳng muốn nghĩ luôn.

Đọc Suối Nguồn thì cái sự đếch-quan-tâm ấy nó lại tăng thêm một tầng, và có thêm chút tự tin rằng mình như vậy cũng không phải là sai.

Mình dạo này lại muốn xinh đẹp.

Nhưng mình cũng không rõ rằng đó có phải là mình thực sự muốn hay không. Nếu là thực sự, sao nó lại có vẻ hời hợt như vậy.

Nhưng mình có cảm giác, đó là cái mình cần.

Xinh đẹp, có lợi thêm khá nhiều thứ. Nhưng cũng phải bỏ đi khá nhiều thứ.

No comments:

Post a Comment