Sunday 29 December 2019

29.12.2019

Tìm hình làm scrapbook cho anh, chợt nghĩ

những năm tháng có chị ấy, có lẽ là những năm tháng đẹp đẽ và vô tư nhất đời ảnh.

Mình sẽ cố gắng trân trọng và hạnh phúc nếu là người cuối cùng cho quãng thời gian còn lại

nhỉ?

Nếu có. Nếu thực hiện được.





Nhưng sao vẫn buồn thật buồn...

Wednesday 25 December 2019

25.12.2019

Có những giai đoạn như giai đoạn này

Làm gì cũng cảm thấy mình là một đứa thất bại

Thất bại về mọi mặt

Tuyệt vọng

Tâm trạng chìm đắm trong sự vô dụng của bản thân

Không thể nào thoát ra được hết

Không một tình thương, tình thân nào kéo ra nổi

Một khi đã rơi vào vòng xoáy đó

Chỉ muốn tất cả chấm dứt

---

Mình là một đứa hèn nhát và lười biếng

Đụng chuyện gì cũng chỉ muốn chạy trốn

Để khỏi phải suy nghĩ, khỏi phải nặng nề

Mình là một đứa hời hợt

Không làm được gì cho đàng hoàng, đến nơi đến chốn

Trí nhớ cũng không còn tốt nữa

Làm gì cũng quên trước quên sau

Rồi lại cảm thấy mình là một đứa ngu ngốc bất tài

Chẳng xứng đáng được cái chi trên đời này cả

Cứ tự hạ nhục cứ tự tra tấn bản thân như vậy đó

Thực sự chỉ biết ngồi khóc

Khóc từ công ty về tới nhà, khóc sáng khóc tối nửa đêm tỉnh dậy khóc tới sáng

Chỉ sợ, thực sự rất sợ

Một ngày nào đó không khóc nổi nữa

---

Có những hôm trằn trọc khó ngủ

Chỉ cần bật nút tồi tệ trong óc mà nằm khóc

Chừng nửa tiếng là mệt quá mắt sưng thì ngủ được

Gõ những dòng này nước mắt cũng ứa ra

Cái tính hay tủi thân chết tiệt

---

Có lẽ mình chỉ phù hợp làm nghề gì đó nhẹ nhàng hơn thôi

Mới có chút tuổi mà đã bấn loạn thế này

Làm sao sống được đây

Mà nghĩ đến việc đấy thì lại thấy mình bất tài

Lại dằn vặt hành hạ bản thân

Luẩn quẩn không thoát ra được

Cảm thấy mình không đáng bất cứ thứ gì tốt đẹp cả

Chỉ muốn tìm một góc khóc tiếp thôi

Mệt mỏi thực sự

Sunday 17 November 2019

17.11.2019

Nhớ anh, muốn ôm anh
Nhớ những điều xa xôi nữa
Dạo này mình bám người quá
Lỡ sau này xa nhau, không tưởng tượng được mình sẽ ra sao.
Chỉ mong ngày ấy đừng bao giờ tới. Chỉ mong mình ăn ở đủ tốt, đủ tử tế.
Chút yên ấm cuối cùng, hy vọng mình còn tư cách được giữ.

Mệt quá đi thôi...

Wednesday 6 November 2019

07.11.2019

Người chụp đẹp đến đâu đi nữa mà người mẫu như con ngơ thì hình kiểu gì cũng fail.

Nhưng mình cứ thích là mình, cứ quái dị vậy đó.

Thương hay hết thương gì thì cũng chịu thôi.

Đến ngày hoá tro tàn, cũng là mình tự thương mình.

Dạo này chỉ cứ thích mình tự đăng tự xem thôi.


Tuesday 5 November 2019

05.11.2019

I hope I can achieve my version of happiness. Then achieve it again, and again, and call it a happy life.

Monday 4 November 2019

04.11.2019

You should not start the day by crying. You really shouldn't.

I wish I can have an orange popsicle now. It always make me happier.


Tuesday 22 October 2019

22.10.2019

Mấy nay lại gặp cái tình trạng không biết phải làm gì, không biết mình đang ở đâu.

Kiểu như mỗi ngày lại có một vòng xoáy riêng để mình quay cuồng, xong rồi cứ quay mãi xoay mãi trong đó, làm này làm nọ hết béng một ngày, rồi lại trôi trôi trôi chẳng biết tới đâu.

Có những tối rất rất rất muốn viết nhưng lại chẳng còn thời gian hay sức lực, gọi điện cho anh xong rửa bát đĩa dọn dẹp xíu là đã 11h mệt nhoài. Mà dạo này mình hễ ngủ dưới 6 tiếng là lại tuột sức kinh khủng nên nói chung là không dám đánh liều thức khuya. Mà viết lách kể lể thì cũng đến cả tiếng mới xong được.

Có những cuối tuần tự nhủ sẽ viết viết viết mà rồi cũng lại nằm lây lất nhìn trần nhà, đầu óc bay bổng vản vơ mãi không hạ cánh xuống được, không nhấc được tay chân lên, như thể lực hút yếu xìu của quả Đất đang kéo ghị mình xuống một cách trìu mến và đầy yêu thương. Như thể cứ tiếp tục nằm đó thì mình sẽ thấy khá hơn. Nhưng khi đến giờ bắt buộc phải đứng lên làm gì đó thì đầu lại đau như búa bổ và chẳng còn muốn làm gì nữa cả.

Nhưng vẫn phải làm. Vẫn phải đến giờ ăn. Vẫn phải đến giờ đi hẹn hò mà không mấy lúc nhìn mặt nhau. Thời gian của mình vẫn phải dùng đúng nơi đúng lúc, mình tự biết mình phải làm như vậy, vì nếu không, đến cuối ngày mình sẽ càng cảm thấy trống rỗng hơn nữa.

Nhưng hôm nay thực sự là quá tải, từ cảm xúc dến suy nghĩ đến tất cả mọi thứ. Nên mình đang ăn gian thời gian ngồi ở cty khách để viết đây.

---

Nói ra thì cũng chẳng biết là mình đang rối cái gì.

Công việc? Thực ra thì vẫn đang ổn, trừ mức lương. Nhưng do mình cứ đứng núi này trông núi nọ, cứ có người này người kia gọi về thì lại chẳng yên lòng nổi.

Có thể do mình tham quá chăng? Tiền cũng muốn, kinh nghiệm cũng muốn có, môi trường thì phải vừa trẻ vừa năng động, thoáng đãng thoải mái, không quan liêu tiểu tiết gò bó. Thời gian thì cũng muốn có. Đấu đá thì lại lười. Sướng như vậy ai chẳng muốn, ha?

Có thể do mình chưa có kế hoạch. Mình chẳng bao giờ ngồi vẽ ra khi nào làm gì, năm nào làm ở đâu, khi nào thì nhảy, phải học tới đâu, phải trở thành người như thế nào. Vậy nên giờ đây khi các cơ hội ùa tới, mình chẳng đúng vững được mà cứ bị cuốn theo cuốn hoài cuốn mãi.

Mình muốn gì?

Có nhiều tiền hơn? Nhưng nhiều thế nào là đủ? Nhiều kiểu ăn lương, hay nhiều kiểu đứng lên buôn bán riêng? Mình cần bao nhiêu, sức mình làm được bao nhiêu? Những công việc 9:5 lương cao có tìm được hay không mà cứ ngồi đây mơ mộng?

Muốn giỏi hơn? Giỏi hơn cái gì, giỏi đến cỡ nào, trong thời gian nào. Tính lương thì chưa học được gì nhiều, quản trị nhân sự nội bộ cũng chỉ biết chút lông chút lá, làm gì đọ được với ai. Tiếng Anh thì bao lâu rồi không luyện tập, nói năng thì lắp bắp, làm sao so được với người ta.

Còn quá nhiều cái phải học. Mà với cái tình trạng sức khỏe tinh thần như thế này, sống khỏe được thêm một ngày cũng đã là chuyện đáng tự hào.

Càng nghĩ đến càng thấy già đi thật cực khổ, và sao mình đã cố gắng hết sức rồi, mà vẫn chưa tới được đâu. Như thể mình đang cố gắng sai chỗ.

Môi trường ở công ty hiện tại thì cũng tốt. Mình than vãn nhiều, chứ những việc này mình vẫn chịu được. Nhưng có lẽ, cái làm mình quá sức chính là những sai sót, những áp lực trách nhiệm. Mình chưa học được cách vượt qua cái tâm lý hoảng hốt khi phạm sai lầm đó, như thể cả thế giới sập xuống và mình là người tệ hại. Nhìn các khách hàng tiêu cực, mình cũng bị ảnh hưởng. Phạm phải sai lầm rõ ràng không thể giải thích, mình lại càng hoang mang.

Nói tóm gọn lại, chắc bệnh chính của mình vẫn là sợ sai thôi.

Tự bảo bọc bản thân trong cái bong bóng an toàn riết rồi quen, không thể nào cứng cựa mà vượt qua sai lầm được hết.

Có thể, chính cái này, chỉ một mình cái này thôi, là thứ mình cần học hỏi.

---

Tình cảm? Quen nhau cũng được gần 1 năm rồi đấy, nói ra thì thấy ngắn, nhưng mình lại cảm thấy dài. Có thể đây không phải là dấu hiệu tốt...

Mình vẫn thích ảnh lắm, thích y như kiểu ngày xưa thích thầm người ta, thích kiểu lúc nào cũng muốn nghĩ đến, xong tự vẽ ra đủ thứ tào lao trong đầu. Nhưng lần này, thích mà lại còn được ôm trong tay, cảm giác rất mỹ mãn.

Nhưng vẫn có những rào cản chưa thể vượt qua. Mình vẫn chưa nói được với anh những lúc mình buồn mình khóc. Mình vẫn chưa nói được cái mình muốn. Mình vẫn chưa tâm sự được những khó khăn.

Nhưng lúc anh áp lực rầy la mình, mình chỉ biết ôm điện thoại chui vào toilet khóc rấm rứt và tâm trạng tuột dốc cực điểm nhiều ngày liên tiếp. Thực sự rất sợ những ngày ấy luôn. Nhưng xong việc rồi vẫn không thể nào nói ra cái chuyện Anh có biết anh làm em buồn tới mức nào không, thực sự không thể nào không cách nào nói ra câu đó cả.

Mình cũng vẫn chỉ cười, cũng chỉ kể chuyện thường ngày, và để mọi thứ chìm đi.

Mình chỉ sợ nhất một ngày, tâm lý mình không hể chịu nổi nữa. Không phải không chịu nổi anh, mà là không thể chịu nổi những áp lực khác, cộng thêm anh.

Cứ đến cái mốc này là cảm giác ấy lại quay lại. Cảm giác dù dành thời gian với người khác nhiều đến mức nào, vẫn cảm thấy mình đơn độc kinh khủng.

---

Có những ngày, đi đâu đó xong việc, đang trong cái tâm trạng không biết đi đâu về đâu, bỗng nghĩ tới mình không còn nơi nào gọi là nhà để về nữa, không còn nơi nào dành cho minh nữa, thế là phải mờ con mắt mà tấp vào vỉa hè, kiếm chỗ yên ắng mà ngồi khóc trên xe. Khóc cho đã, tủi cho đã rồi lại lau nước mắt chạy về.

Có những ngày bố rủ đi ăn, nói mình rủ cả mẹ nữa, mình vẫn rất tỉnh táo kêu mẹ đi, thuyết phục nhè nhẹ, vẫn bình thường nói với anh là mai em đi ăn với bố với mẹ với em, anh tự đi chơi đi nha.

Vậy mà thao thức đến nửa đêm, cứ trân trân nhìn vào đốm đèn xanh của máy lạnh rồi oằn người lại khóc tiếp.

Có những lúc cái đau, cái cô đơn ập đến không hề báo trước, không thể chuẩn bị, thậm chí không thể thở. Có những lúc, mình nghĩ chẳng lẽ mình yếu đuối đến vậy sao, vì chỉ mới có tí hoàn cảnh mà sau đau đến chết đi được.

Có những ngày mất ngủ, cứ nằm lăn lộn mà bị cuốn vào cái điện thoại, vào những trang FB, những trang truyện vô hồn, để rồi sáng hôm sau dậy mà đỉnh đầu đau buốt, không còn xíu tỉnh táo nào cả. Ấy vậy mà vẫn đúng giờ dắt xe đi làm, có hôm còn vẫn đúng giờ đi hẹn hò với anh, vẫn function bình thường như thể ngày nào cũng là ngày giống hôm qua.

Có những buổi sáng, mình cứ như nằm chết ở trên giường, không muốn động đậy, không muốn ăn, không muốn lết xác đi làm rồi lại đối mặt với sai lầm, với áp lực, với sự tự ti ăn vào thâm căn cố đế. Nhưng mình vẫn đủ mạnh mẽ để đứng lên mà. Vẫn đủ mạnh mẽ để ép mình vào guồng như một cái máy lập trình sẵn, chỉ để giữ cho tâm trạng bản thân không tuột xuống đáy và làm những điều ngu xuẩn, để sau này lại thêm stress và hối hận.

---

Chưa gì đã tới tuổi 25. Ngày nhỏ cứ mãi tò mò, không biết năm 25 tuổi mình đã là ai, đã làm gì.

Ngày ở tuổi 25, còn cảm thấy ngày mới đáng sống, còn cảm thấy cuộc đời mình có chút giá trị chứ không phải gánh nặng, cũng đã là may mắn.

---

Có lẽ sau những ngày này, mình tự hiểu ra rằng mình không nên cố gắng quá. Không cần phải làm chức to, không cần phải kiếm quá nhiều tiền nhiều bạc. Phải biết cách hy sinh thời gian, hy sinh lợi ích, vì có thể đó là cái giá để đổi lấy sự "bình bình đạm đạm" lành mạnh nhất cho đầu óc của mình.

Mỗi đợt không còn thời gian dành cho bản thân, hậu quả đều thực kinh khủng.

Hôm trước lúc bán hoa, mình có thời gian ngồi làm thiệp, tâm trạng được cải thiện thêm một chút. Cảm giác ngồi gắn gắn ghép ghép thành tấm thiệp hoàn chỉnh, xong nắn nót viết lời chúc của các bạn xa nhà vào, gửi đi tâm tình của người ta, thực sự là một cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Được làm những cái tỉ mẩn mình thích, thực sự rất vui vẻ. Hôm bán hoa đã cứu vớt tâm trạng của mình lên nhiều lắm, dù là mình không mấy thích làm hoa gói hoa vì mình vụng về lắm luôn, nhưng cảm giác đi ship hoa và nhìn thấy niềm vui trong mắt người nhận, thực sự rất ấm áp.

Có thể mai này mình sẽ đi làm gì đó về quà cáp, hay đi ship hàng nhỉ, hay bất kỳ gì đó mang lại niềm vui cho người khác.

Mình thích được làm gì đó có giá trị, thay vì chỉ làm những vị trí "duy trì" và "vận hành". Mình cần học gì để làm những việc đó, phải cố gắng mà tìm tòi, ha?

Có thể làm NGO, có thể buôn bán. Hay như đi làm trong môi trường giáo dục kia cũng có cái hay, mình nhìn con nít có thể vui vẻ cả ngày. Hoặc có thể làm cả hai? Tìm một công việc HR làng nhàng lương ổn, rồi buôn bán kiếm chác thêm trong những ngành mình thích?

Có thể thay đổi một chút, mình sẽ vui vẻ hơn chăng.

Thực sự viết ra một xíu, đỡ hơn rất nhiều.

Sunday 29 September 2019

29.08.2019

Tâm trạng dạo này quá tệ nên phải cố gắng mà viết ra.

Cái giai đoạn ấy như đang quay lại. Lúc nào cũng ngập chìm trong cảm giác tất cả những gì mình đã làm, đã chọn, đã cố gắng, đều không có ý nghĩa gì cả, không cho ai cả.

Cái giá phải trả cho lối sống ích kỷ và khép kín là như vậy. Không có gì để chống đỡ, để dự phòng. Chỉ có dùng ý chí chính mình để vực dậy, để cố gắng thêm.

Chỉ là,

nhiều lúc,

nhìn lại chỉ thấy

trống rỗng.

.

Sự trống rỗng ấy như ăn mòn tâm trí. Ăn món mình thích cũng không cảm thấy vui, xem một bộ phim hay cũng không làm cho mình có những cảm xúc trọn vẹn như trước nữa. Tất cả như nhạt nhòa, xám xịt và vô nghĩa, như thể chúng chỉ là những giây phút tự tê liệt đầu óc, hết cơn tê thì quay trở lại bình thường.

Thực sự rất rất rất khó chịu.

Cái trống rỗng nó ăn sâu vào tim vào đầu. Cái cảm giác hạnh phúc và cảm thấy cuộc đời vẫn đối xử với mình thật tốt, không còn nữa.

Nhìn lại thì năm nay có vẻ mình không có gắng cho nhiều thứ mới lắm, ngoài vài chuyến đi chơi đến những nơi mình chưa từng đi. Những lần đi ấy cũng thú vị, mới mẻ, nhưng bị thiếu sự an yên trong lòng, sự vui vẻ trong tim. Hoặc có thể có, mình cũng không còn nhớ nổi nữa, nhưg vào những thời điểm như thế này thì chúng chẳng đọng lại được gì cả.

Những ngày này chỉ muốn ngủ vùi mà thôi...

Friday 12 July 2019

12.07.2019

Mấy hôm nay vẫn chưa đủ dũng cảm để viết.

Hôm nay cũng chưa.

Nhưng mà,

bữa giờ khóc thì cũng khóc nhiều lắm,

nhưng khóc vì ấm lòng thì chỉ mới có hôm nay thôi,

nên là cất vào đây trước đã.



Kinh nghiệm cho ngày sau, yêu ai thương ai, nhớ chọn người biết sẻ chia. Mọi chuyện sẽ đỡ hơn nhiều lắm.

Wednesday 29 May 2019

29.05.2019

Hôm nay, anh thấy mình ăn 2 cái gỏi cuốn no quá mà đau bụng, anh xót bảo đừng nhịn ăn nữa, HP lại trồi lên mất, anh không nói em mập nữa đâu.

Hôm nay anh thấy mình chùi mũi, xua mình đi ngủ sớm cho mau hết cảm.

Hôm nay có kèo bạn anh rủ đi Đà Lạt, anh đắn đo mãi, dùng dằng ko đi do không sắp xếp được cho mình đi cùng, "Bỏ bả một mình cuối tuần tội quá".

Hôm mình mua cái cup ns dùng lần đầu, anh lo lắng xoắn xuýt cứ không biết dùng cái đó có hại gì không, ngại chết mà cứ ko kiềm lòng được mà hỏi thăm update hoài hoài.

Dù nhiều lúc anh cũng làm mình phát cáu, chuyện cũng nhiều lúc không như ý muốn.

Hôm anh bảo anh sẽ join dự án kia, được ăn cả ngã về không, có nhiêu tiền cũng đổ vào làm phi vụ cuối, lòng em chùng xuống. Kế hoạch cho hai đứa mình, anh có không?

Em dằn lòng nghĩ lại, ừ, có khi cái quyết định ấy lại chính là ván cược anh đang đặt, chính là cho chuyện hai đứa chăng?

Ừ thì lỡ có gì, em lại vực anh dậy thôi. Về đây em nuôi, ha.

Có những lúc anh vô tình bảo em nên làm theo người này người kia, cố gắng thêm cái này cái nọ, tự dưng buồn lắm, hụt hẫng nữa.

Em vẫn đang cố gắng mà. Đi làm 2 nơi, học thêm đủ thứ. Cảm giác bị so sánh với người khác, nghe anh ca ngợi ai ai đâu, buồn lắm lắm.

Con nít quá, anh ha. Em cũng cố gắng nghĩ thoáng đi, hiểu ý tốt của anh, nhưng không nổi, anh ơi.

Em cũng không thích cái tánh tự đặt rào cản của anh. Chuyện gì cũng không được đâu, nhìn đâu cũng thấy sợ không còn thời gian cố gắng, để rồi quyết định hấp tấp, hoang mang. Chuyện gì mới đến, anh cũng có xu hướng cản chúng lại trước tiên, nghiên cứu qua lại tới lui, cứ cảm tính mà dựng rào vậy đó, rồi cố tìm đường sống trong cái vòng an toàn của mình, trong cái linh cảm không ai biết đong biết đếm.

Bực lắm ấy.

Nhưng nghĩ một hồi lại mềm lòng. Em chưa nếm mùi thất bại nhiều như anh. Em chưa trải qua những nỗi đau anh đã từng trải. Em không có quyền gì phán xét cách suy nghĩ của anh hết. 10 năm nữa cũng vậy.

Em dần học cách kiên nhẫn, không nóng tính, không xài xể, không hối thúc. Chỉ động viên thôi. Vì anh có ý chí cũng vững lắm, suy nghĩ mọi chuyện tuy lâu nhưng thấu đáo, biết đúng biết sai. Anh chỉ là cần thời gian, cần người ủng hộ anh làm điều đúng, chọn cái đúng.

Em nóng tính lắm, và chắc vài thập kỷ nữa vẫn vậy. Nhưng với những chuyện anh cần thời gian, em sẽ kiên nhẫn học cách cho anh thời gian. Em sẽ cố.

Chưa bao giờ mình nhận thức rõ ràng rằng mình đang bẻ nắn bản thân vì một người nào đó, một cái gì đó như bây giờ.

Nhưng mình vẫn đang làm đây. Cam tâm tình nguyện mà làm. Vì thương quá rồi, làm sao khác được bây giờ.

Thương đến độ tựa đầu tựa vai là dẹp yên được hết sóng gió trong lòng trong đầu. Mùi anh cũng thật thơm, cứ muốn hít hà hoài. Ôm cũng thích nữa.

Nói chung thích hết, thương hết vậy đó.

Có mấy hôm tâm trạng tuột dốc, cứ ngồi nghĩ đến những trường hợp chia tay chia chân xấu nhất, cứ tự nghĩ đến một ngày anh tổn thương mình, thế là cứ ôm chăn ngồi khóc cả đêm cả ngày như con tâm thần.

Có những hôm mệt mỏi, thiếu thời gian một mình, lại cứ muốn xua anh đi thật xa để bình tâm lại.

Để rồi nhận ra, anh tới rồi, tâm vẫn có thể bình yên.

Gần 6 tháng rồi, mọi chuyện vẫn ổn, ha.

Saturday 18 May 2019

18.05.2019

*viết hôm 18/5, tâm trạng tệ hại mà quên post*

Mấy nay cũng ổn ổn rồi nên ít viết.

Nhận ra một chuyện là hễ mình thiếu ngủ thì tâm trạng xuống dốc kinh khủng luôn.

2-3 hôm rồi ngủ khuya, tầm 1-2h gì đó, xong cứ sáng ra là ngồi nghĩ vẩn vơ tỉ thứ chuyện, đang gập bụng nghỉ giữa chừng mà cứ nghĩ tới cãi nhau sức khỏe chia tay chia chân tá lả âm binh xong ngồi khóc tu tu như con dở người, trễ cả giờ làm.

Được bữa hôm nay ngủ sớm ngủ đủ, cũng bình thường lại rồi.

Dạo này mập ù ra, ăn uống lành mạnh lại, rau luộc cá luộc có nước chấm ngon là mình chơi hết. Bồ chê mập là nhai đầu bồ luôn.

Mấy nay job đăng tuyển nhiều, nhiều nơi họ có lương cao hơn, đãi ngộ tốt hơn quá nên cũng lung lay. Nhưng thực sự thì ở nơi này mình cảm giác mình học được nhiều và nhanh nhất có thể. Ở đây còn quá nhiều thứ để học, quá nhiều người sẵn sàng chỉ dạy, bỏ đi thì cũng uổng.

Cái mình thích ở đây, là vào giờ làm việc thì chỉ có công việc công việc công việc thôi, không có ai rảnh ngồi vẽ ra mấy chuyện ba láp ba xàm, cảm thấy một ngày nhẹ nhàng và có ích. Không quá căng thẳng như công ty cũ, cũng không quá thảnh thơi như hang Gấu của 3 tháng ngắn ngủi trước. Nhịp độ vừa phải, rất phù hợp.

Chỉ là nhìn bè bạn xung quanh phát triển nhanh quá, lương cao lại giỏi, đi đây đi đó mua được cái này cái kia, cảm thấy nóng ruột một chút.

Những đứa ít tiền thì giờ cũng đã rất giỏi rồi. Những đứa khéo ăn nói thì giờ cũng đã thành trưởng phòng này kiếm được mấy chục triệu kia. Còn lại thì đi nước ngoài hết.

Nhiều lúc cũng phải ngồi lại, tĩnh tâm lại, xác định lại mình muốn gì, hạnh phúc của mình nằm ở đâu, mới không để bản thân lạc trong cái mê cung những ngã rẽ ấy.

Mình muốn có nhà riêng ấm êm, cây cỏ giăng đầy cửa. Mình muốn có nhiều tiền để đó, còn kịp yên tâm lúc bệnh tật ốm đau. Mình muốn có tiền để cho ba mẹ đi chơi, không còn phải làm lụng nữa, có thời gian làm những gì mình thích. Ba có thể sáng ra thảnh thơi đi nhâm nhi cafe, không phải tính toán hôm nay bán được nhiêu hàng ông này hốt được cho mình nhiêu kèo. Mẹ có thể nhàn nhã giao việc nhà cho người giúp việc, có thể ngồi may đồ thêu thùa lướt web tải ảnh chim cò chó mèo cả ngày. Lâu lâu xách nhau đi chơi vài cuốc Nha Trang Phú Quốc Đà Lạt gì đó.

Mình muốn có gia đình nhẹ nhàng yên ổn, chồng đủ bản lĩnh đi làm kiếm tiền nuôi vài miệng ăn, đủ yêu thương để thương cả mình cả con cả cha mẹ mình. Vì mình cũng sẽ cố gắng để yêu thương cha mẹ gia đình ảnh như vậy.

Mình muốn giỏi để không phải lo lắng bất an trước bất cứ ai, vì mình dễ đánh mất tự tin của mình cực kỳ luôn. Mình muốn có thực lực để có bản lĩnh thực sự, có thể nhỏ nhắn khiêm nhường mà sống mà người ta vẫn tôn trọng. Mình không muốn phải nói dối, phải vẽ vời, sáo rỗng để bản thân có thêm chút giá trị. Thực sự không muốn không muốn không muốn.

Nỗi sợ lớn nhất của mình hiện tại, đó là không đủ giỏi giang, không đủ kiên trì để trau dồi bản thân từng ngày từng ngày...

Thursday 11 April 2019

11.04.2019

Vẫn cảm thấy chưa thể tin được là đã 4 tháng trôi qua rồi mà mình vẫn còn thích người ta đến vậy.

Thích cái xắn tay áo. Thích nụ cười. Thích cái giọng bình bình ổn ổn, như thể có chuyện gì đang quấn não đi chăng nữa thì ta đây cũng xua tan được hết. Thích cái cách anh đang trong mode giọng mái mà thấy có đứa cần được lắng nghe là đổi giọng ngay. Thích lắm luôn.

Thích cái bụng mỡ. Thích cái lưng ấm cái vai thịt. 

Dù có nhiều lúc cự nhau cũng quạo ổng lắm. Nhưng đọng lại vẫn cứ là vừa thích vừa thương.

Thích một người mà người đó cũng thích lại mình, thì chuyện dù ngắn dù dài bao nhiêu, mình cũng may mắn lắm rồi. Chỉ cần giản dị vậy thôi. 

Rồi sẽ có những lúc phải nghĩ đến những chuyện phức tạp khác. Ghi đây để có chút gì đó nhớ những cảm giác này, sau này còn tìm lại.


Monday 25 February 2019

24.02.2019




Hôm nay buồn hiu, chẳng muốn viết luôn, thủ thỉ thu âm vài dòng, khóc chút cho nhẹ người.

Tới giờ gõ những dòng này, tim vẫn còn nhói đau.

Mình lại tới đợt dở hơi rồi.

Dù dấm dở đến đâu thì cơn đau vẫn là thật. Buồn vẫn là thật. Khóc vẫn là thật.

Dù chuyện có đáng hay không đáng thì cũng làm mình cảm thấy vô cùng tồi tệ.

Nghỉ ngơi được không?

Muốn đi chơi một mình lại. Muốn phóng xe 1 mình 1 đèo. Muốn khóc muốn cười từ trong tâm lần ra. Muốn dành thêm thời gian chữa lành chính mình.

Muốn có dũng khí để yêu thương, chia sẻ. Không muốn hèn nhát nữa.

Mình nghĩ mình sẽ điều chỉnh được, mình muốn trở nên ổn hơn, cứng cáp hơn, còn lo mà chạy cho kịp đời



Ngủ nào.

Thursday 21 February 2019

19.02.2019

Kiểu như là, lần đầu tiên mình thương yêu mê đắm một người tới vậy. Lần đầu tiên đi chơi xa biết nhớ biết nhung. Người đầu tiên mình hôn mà cảm thấy yên bình, cứ muốn ôm hoài hôn mãi. Vòng tay đầu tiên khiến mình chẳng muốn rời xa.

Đúng là có những lần sa vào yêu thương những người khác, biết rằng mình sẽ có những cảm xúc như vậy. Nhưng đây là lần đầu chúng thành hiện thực.

Người yêu đầu là một cái gì đó rất nhẹ nhàng và êm ả. Trong vòng tay bạn ấy, mình an yên và thoải mái. Từng cái hôn, cái chạm cũng khiến mình mê say. Nhưng đâu đó vẫn tồn tại cái sự "cầm được, buông được" nhẹ nhàng mà tàn nhẫn. Khi vắng bóng cũng không có cảm giác lưu luyến, ngày buông bỏ cũng không thấy cảm giác không cam tâm, không đành lòng. Tất cả những gần gũi ấy như tan biến trong nháy mắt, không hoài niệm, không lăn tăn chi sất.

Những lần yêu thương sau, toàn là giằng xé tổn thương, bao nhiêu khát khao cũng chỉ muốn bóp đi cho chết hết, chôn vùi đi tất cả, chẳng còn muốn cảm nhận bất kỳ thứ gì trên đời nữa. Những lần chỉ muốn bản thân tê liệt, không buồn nhúc nhích, không muốn phải thiết tha thêm bất kỳ thứ gì nữa, nhắc đến là lại sợ hãi khôn nguôi. Sợ cái cảm giác chỉ cần một cú hích nữa là mình sẽ nằm đo ván dưới đáy vực vô hình mà sâu thẳm ấy.

Nhưng lần này, cảm giác khác lắm.

Mỗi khi mệt mỏi, chỉ muốn tìm đến anh, trò chuyện cũng được, ôm một cái càng tốt. Mỗi khi lên kế hoạch đi chơi, mình lại nôn nóng háo hức muốn điên luôn. Mỗi lần anh xìu xuống, xụ mặt là mình lại bứt rứt không yên. Mỗi lần anh nhắc đến chị là mình lại tê cóng hết cả lòng mề.

Sống 25 năm cuộc đời, cuối cùng cũng biết yêu một lần thành công rồi.

Dù đúng dù sai, dù có phải bến đỗ cuối cùng hay không, thì những ngày này cũng đã rất viên mãn.


Mà,
thương nhiều rồi thì sợ mất.

Em làm gì để anh thương em nhiều hơn nữa đây, anh ơi?


Monday 14 January 2019

14.01.2019

Không nhớ có phải là lần đầu tiên trong đời không,

Ngoài bố mẹ đôi lần mình về nửa đêm quên báo,

Anh là một trong những người duy nhất gọi cho em khi em về trễ hơn bình thường một chút.

Anh biết hôm nay em mệt, anh không nhắn tin nhiều, nhưng rải rác, để em không một mình.

Em đi làm thêm, anh nhắn FB hỏi em về chưa, em mệt nên chưa rep, anh lo anh gọi điện hỏi xem em thế nào rồi.

Thương muốn khóc đi được ấy.

Lâu lắm, lâu lắm rồi mới được cưng chiều đến vậy.

Chắc do sống tự mình riết rồi quen. Nay có thêm một người, tim gan cứ chạy loạn lên hết cả.

Ngày trước dù hai mình vẫn thấy cô đơn. Giờ gặp được người làm cho mình thấy đỡ rồi.

Thương anh nhiều lắm.

Anh ơi.

Wednesday 9 January 2019

09.01.2019

Tui thích người ta đến ngu người rồi.

Mượn sách thấy chữ người ta ghi chi chít mà ngồi cười tủm tỉm hí hửng như con khùng nãy giờ.

Vầy hoài tới lúc có chuyện chắc chết em mất anh ơi...





Thursday 3 January 2019

03.01.2019

Thuốc hành quá.

Hành đắng hết cả miệng, bã hết cả người. Đầu óc như muốn nổ tung.

Hôm nay thử uống thêm thuốc an thần thì biếng ăn và buồn nôn kinh khủng.

Chắc chưa hết tam tai là chưa hết nhọ ha.

Mệt mỏi vô cùng tận.

Viết ra một chút thấy đỡ.