Wednesday 25 June 2014

24.06.2014 - Chút ngọt đọng lại

Chậc, thiệt là ngọt quá đi hà ~

Hôm nay nhìn thấy nó mới biết mình nhớ nó tới chừng nào. Kiểu như chỉ cần lọt vào tầm mắt một phát thôi là mọi thứ đều dừng lại hết cả, không còn gì quan trọng nữa. May mà mình không bị giống như manga mà ngu mặt nhìn hoài, còn kịp cà rỡn mà. Vô một phát là nó ngồi cạnh mình. Ngồi khen mình suốt. Nghe kể là lại còn nói nhớ mình nữa chứ, ngọt như mía lùi, có mấy ai được người mình thích nói công khai với cả đám là nhớ mình đâu?

Mà hôm nay thằng nhỏ bệnh tật gì hay sao ấy, dịu dàng thấy ớn luôn vậy đó. Từ lúc học đến lúc về. Thương ghê.

Mà hôm nay nó có một hành động kì quái nghen, mà dễ thương lắm. Tự nhiên bước ra khỏi gđ C bèn đưa hai tay níu lấy balô mình, làm mình nghĩ ngay tới mấy đứa nhỏ hay chơi xe lửa trong lớp SK, cứ tay nối vai rồi rồng rắn lên mây mà ra khỏi lớp. Dễ thương gì đâu ý.

Nó níu cả một lúc cũng lâu, mình cũng cố ý đi chậm lại, nói thật hiền và cười thật nhiều cốt chỉ để níu lại sự tiếp xúc ấy lâu thêm một chút. Tại sao nhỉ, tại sao lại có hành động đó? Không phải là một cái vỗ vai, mà là một lần "xe lửa" cũng thật lâu.

Có vẻ như mình hoang tưởng, nhưng mà khi ở cạnh người mình thích, mình hay làm mấy trò ngớ ngẩn lắm. Hồi mình thích B, mình hay vỗ vai nó sảng thiệt sảng luôn, nghĩ lại còn thấy xấu hổ. Không muốn hoang tưởng thật mà. Nhưng mà mày bị cái gì vậy mày ơi? Khó hiểu ghê gớm.

Sẽ cố gắng cất giữ sự ngọt ngào này càng lâu càng tốt.


Saturday 21 June 2014

21.06.2014 - Tương lai?

Dạo này thấy thật nhiều người nói về ước mơ, về đam mê và sự dũng cảm. Thật nhiều người nói về thành công cá nhân, về định kiến xã hội, về rào cản gia đình và ngôn ngữ và tuổi tác và vô vàn những thứ lớn lao khác.

Hóa ra, đây là tuổi 20. Đây là sự hỗn loạn của nó, sự cuồng nhiệt và mạnh mẽ của nó. Tuổi 20 cháy rực một ngọn lửa ta không thể tìm ở đâu khác ngoài tuổi trẻ. Thế kỷ 21 bùng lên những hỗn loạn, những rối ren của sự phát triển đầy chông gai. Nhiều lúc nhận thức được rất rõ mình đang tồn tại trong giai đoạn đảo điên, trong những năm tháng chuyển giao của những sự kiện bự của lịch sử - những năm tháng không tên, không thành tựu, chỉ đơn giản là giai đoạn trở mình của một cái gì đó lớn lao hơn, của cái mà thế hệ mai sau sẽ phải gánh, và thế hệ sau của mai sau sẽ ngồi gặm sách giáo khoa mà tụng về.

Hóa ra đây chính là cái ta ngóng trông khi còn bé. Khi nhìn những cô-chú thật trẻ đẹp, thật tươi tắn, cứ liên tục xoay vần với vòng đời sóng gió một cách thật phóng khoáng và đáng nể phục. Hóa ra đây là câu trả lời cho câu hỏi, "Lớn lên là như thế nào?" của một bản thân thơ ngây, câu hỏi mà nhiều khi đã đánh rơi mất ở đâu đó trên đường đi rồi.

Nhìn những bài báo xung quanh, những hoài bão lơ lửng, bỗng muốn mỉm cười mệt mỏi. Lựa chọn bị kìm kẹp, liệu có ai ủng hộ? Giờ đây ai ai cũng thích sải cánh tự do, thích thất bại và trải nghiệm, thích lập ra cho mình một cái gì đó mới mẻ. Còn mình chỉ muốn theo con đường cũ kĩ, thích học cho chắc, tiến bộ cho chắc, rồi từng bước từng bước phấn đấu vào một doanh nghiệp lớn, đối xử với nhân viên tạm gọi là tốt, điều kiện tài chính đủ đầy, công việc đảm bảo trong sạch và hữu ích, đồng nghiệp xã giao tốt, ít nhất là với mình...

Một ý thích như vậy, một ước mơ nhàm chán và cũ kĩ như vậy, có được mấy ai tôn trọng trong thời buổi người trẻ sôi sục như hiện nay?


Giống như chuyện đặt tiêu chuẩn cho bạn trai vậy. Muốn có một người bạn trai cần cù nỗ lực, ngoại hình không quá bê tha, yêu và cưng chiều và xem mình như người nhà. Yêu nhau vài năm rồi cưới, từng bước xây dựng một gia đình hạnh phúc 2 con kiểu mẫu, nói trắng ra là y như Nhà nước mong đợi đó, có đáng cười chê không? Muốn lôi chồng con đi vượt biên tìm đường thoát thân nếu lỡ như bom có nổ, súng có nã đạn, chỉ cần gia đình được bình an chứ chẳng cần biết đất nước ra sao, danh nghĩa như thế nào, liệu có phải là một lựa chọn?

Ta nói chứ hai chữ "tự do" nó rộng lắm. Tự do trong lựa chọn. Ta được quyền dũng cảm chọn điều mà ta muốn, chọn tương lai mà mọi người đều nhìn bằng nửa con mắt và vứt vào xó.

Đó vẫn là lựa chọn của ta. Là quyền tự do của ta. Chừng nào lựa chọn ấy vẫn được xã hội này tôn trọng, ấy mới là lúc cái "tự do" được thấm nhuần.

Những mong ước hèn mọn của mình là thế đó. Nghe có vẻ tầm thường và đơn giản, nhưng theo mình thì để chuẩn bị cho quỹ đạo đời mình được hướng đúng về lối đó cũng cần nhiều nỗ lực lắm. Nỗ lực chuẩn bị bản thân sẵn sàng với mọi thứ, đủ sức để bẻ cong số mệnh theo hướng mình muốn. Nỗ lực để sửa soạn tất cả, để đón nhận các khả năng và cơ hội ào ạt như mưa rơi xuống mỗi ngày.

Bởi vì có những người, những việc, những cơ hội chỉ lướt qua một lần trong đời, rất nhanh, rất chớp nhoáng. Một phút duyên dáng có thể làm thay đổi một cuộc đời, hoặc nhiều hơn số đó nữa. Một khoảnh khắc thấy hiểu vấn đề, một người vô tình gặp trên phố, một chuyện ngẫu nhiên đưa tay ra làm, tất cả đều có thể bẻ hướng đi của ta vĩnh viễn.

Vậy nên phải biết chuẩn bị bản thân, ít nhất là từ tư tưởng, sao cho cuộc đời không thể hạ đo ván bản thân.

Sunday 8 June 2014

08.06.2014

Giờ mới thấm buồn. Sáng nay ngủ dậy, tim như thắt lại, mắt cứ ngứa ngáy, rưng rưng.

Mình từng xác định rất rõ một dấu hiệu, đó là khi một thằng con trai kể cho mình nghe về người con gái nó thích, hoặc một con nhỏ nó tia một cách thật tình và chờ lắng nghe, thì xác định là mình chẳng bao giờ, chẳng thể nào có cơ hội gì nữa, có chăng thì đời thành tiểu thuyết thật rồi.

Mà hôm qua, người mình không mong muốn nhất, đã kể chuyện đó cho mình nghe.

Đau lòng không, khi thích một người, mà khi người đó cà rỡn với mình theo kiểu ấy, phải lý trí mà đẩy họ đi, cắn răng bảo Đừng giỡn nữa, trong khi mình khát khao những câu đùa giỡn ấy thành hiện thực biết bao.

Đau lòng không, khi nghe người mình thích kể về người con gái mà họ thích, kể về vì sao nó thích người ta, về hai người hợp nhau những điểm nào, như thế nào... Kể về tương lai, về tin tưởng...

Hôm qua chắc là bị đơ cảm xúc, buồn không thấm được đi đâu nên đành đi ngủ.

Tới giờ thì chút đau thương ấy đã rò rỉ, lan xa ra ngoài rồi.

Cái đáng sợ nhất của việc thích một người, ấy là sự tự huyễn hoặc. Một cuộc nói chuyện ngượng ngập có thể hiểu theo hai cách: không hợp để nói chuyện, hoặc đang có ý tứ với nhau nên ngại ngùng. Một chút quan tâm có thể hiểu theo nhiều cách: người kia quý mình thực sự, người kia là người tốt, người kia thích mình, hoặc người kia muốn lợi dụng mình.

Mà đương nhiên, khi có tình cảm bao bọc lại rồi, thì trường hợp mình luôn muốn tin nhất luôn là việc người ta cũng có tình cảm với mình. Muốn tin, nhưng lý trí kéo lại, không dám tin. Muốn yêu, nhưng những bóng ma tâm lý cứ chập chờn, vồ vập.

Mình quá hèn nhát. Mình không dám phạm sai lầm, không dám ôm bom đi quánh cảm tử như U, không dám bạo dạn như P.A. Mình chỉ dám đứng nhìn, lặng lẽ quan tâm với những lần vươn tay ngập ngừng rồi lại rụt về trong nuối tiếc.

Mình có cảm giác, chỉ cần người ấy quay đầu, hắn sẽ nhìn ra mọi thứ. Chỉ cần hắn đứng lại, chớp mắt cho tỉnh táo rồi nhìn sang bên cạnh, hay nhìn sang phía sau, là sẽ thấy mình vốn đã ở đó đợi. Nhưng đến bao giờ, biết đến bao giờ, mới có thể đón được một cái ngoảnh đầu của người?

Mà lỡ có thấy, có biết, có nhận thức được mình rồi, liệu họ có trao vòng ôm đón nhận không? Hay chỉ đơn giản là gửi một nụ cười và cất bước đi tiếp?

Để rồi mỗi bước chân rời xa khỏi mình đang đứng sững đó sẽ ghi dấu cho mỗi day dứt của đoạn đời này.

- - -

Quan tâm làm chi, đặc biệt làm chi. Cả người ấy và mình.

Mình tự tin mình là bạn đặc biệt đối với hắn.

Dù không phải là duy nhất, nhưng cũng là đặc biệt.

Đặc biệt chứ không phải thân. Hắn chẳng bao giờ quá tự nhiên với mình, hoặc kể cho mình những chuyện tào lao chỉ bạn thân mới biết. Hoặc đùa giỡn với mình như kiểu bạn thân mới giỡn.

Cứ như vậy làm chi, để bây giờ mình chỉ có thể đứng yên một chỗ như thế này.

Mục tiêu của mày đã quá rõ ràng rồi, mày nhỉ. 4 năm Đại học không yêu đương chi hết, đợi tới ngày về nhà rồi yên ổn với người ta. Mày học 4 năm, người ta thì 6, có 2 năm cho mày chuẩn bị sự nghiệp rước người ta về.

Có lẽ vậy. Dù rằng không ai đoán trước được sự đời đâu, nhưng tao nghĩ mày hy vọng như vậy. Hiện tại có gì xáo trộn không, tao không rõ. Liệu có gì làm chúng ta thay đổi trong tương lai hay không, tao đoán không ra, mà chuyện đoán ấy cũng là không thể.

Tao biết làm gì với cái tương lai dự tính ấy của mày đây, sau khi mày đã kế cho tao nghe từng ấy thứ, từng ấy băn khoăn?

Tao phải làm gì với bản thân tao đây, khi mọi thứ cứ dồn dập và chính tao cũng chẳng biết mình muốn làm gì. Ừ thì tao muốn có mày, nhưng có được rồi thì giữ có nổi hay không? Vì tao thấy việc giữ lại bước chân mày khó hơn việc chinh phục mày thiệt nhiều.

Mà khổ nỗi, tao lại có cảm giác là tao đã đủ thích mày để nói với mày điều đó rồi. Cảm giác này tao chưa từng biết qua. Tao biết rõ tao thích mày tới đâu, biết rõ lý trí tao đang vạch lá tìm sâu, đang tìm cách khiến con tim dịu lại.

Ừ, có lẽ sắp không còn là thích nữa rồi.

Tao biết, mày không phải là người cầu tiến nhất, cũng không phải là người dũng cảm nhất. Mày thích đứng sau cánh gà, thích vị trí kiểm soát cách xa vầng hào quang. Mày thích trốn tránh, mày dễ thất vọng nặng nề với bản thân khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi lỡ sẩy chân trước những mục tiêu cho chính mình. Những thất bại không làm mày mạnh mẽ thêm, mà trái lại khiến cho mày tự ti thêm, nản lòng thêm.

Mày không thích lắng nghe ý kiến của người khác, ý tao là lắng nghe để nó thấm vào đầu, để thay đổi. Nói cách khác là cứng đầu khiến người khác bực cả mình. Mày ngại vươn tay ra với những cơ hội, đối với mày cái mới 80% là không tốt, cái mới trong tầm kiểm soát mới là tốt. Mày tiết kiệm, chi li, khắc nghiệt với bản thân quá...

Tao cũng chỉ nhìn ra từ những điều vụn vặt. Tao khó khăn lắm mới xếp lại được thànnh đoạn văn, thành câu chữ, vì làm điều đó giống như nhẫn tâm xé bỏ sự ấm áp ngọt ngào hoàn hảo của tình cảm tao dành cho mày vậy. Nhưng tao phải tự thuyết phục bản thân tao tỉnh táo. Tao không muốn giống như ba mẹ tao, vì giờ đây chính những điều nhỏ nhặt ấy, chính những bản chất nho nhỏ của đối phương mà lúc trước họ nhắm mắt làm lơ đi, chính chúng đã và đang dần tách họ xa ra khỏi nhau.

Tao muốn nhìn ra. Tao muốn chấp nhận chúng, từ bây giờ. Tao muốn nhìn trước xem tao sẽ phải đối diện với những gì từ mày, và chuẩn bị tinh thần để đón nhận chúng mà không bị mất kiểm soát.

Tao muốn thương mày một cách có kiểm soát. Một cách nào đó để giúp mày hoàn thiện thêm, hoặc chí ít là cũng có một chỗ dựa tinh thần mát lành, sẵn sàng chấp nhận những gì mày nghĩ là mày tệ nhất.

Tao biết tao sẽ hạnh phúc lắm, nếu có được một người yêu thương tao như vậy. Một người nhìn ra những điểm xấu xí của tao khi tao thậm chí chẳng nhìn ra nổi, và yêu thương cả chúng. Vì dù sao đi chăng nữa, những điểm ấy vẫn là tao, và không có chúng thì những điểm không-xấu-xí của tao cũng sẽ thay đổi mất rồi.

Tao sẽ rất hạnh phúc. Và tao cũng muốn mày hạnh phúc.

Tao sẽ cố gắng không ích kỷ mà nói ra chuyện tao thích mày, vì nói ra thì mày sẽ mất đi một người bạn như vậy mất rồi (nếu mày không thích lại tao, hoặc phải từ chối tao, mà khả năng đó đang cao lắm). Tao không muốn đẩy những rối ren của tao sang mày; đương nhiên, sau khi nói ra rồi, có lẽ tao sẽ nhẹ nhõm lắm. Nhưng mày thì sao?

Tao không biết nữa, tao không đoán được. Nhưng tao không muốn thêm chút gì vào những gánh nặng trên vay mày bây giờ cả, mày đã đủ vấn đề phải lo rồi. Vả lại, tao đợi chờ cũng đã quen, cam chịu cũng đã quen. Có chăng thì lần cam chịu này cũng đáng công, vì đó là mày.

Mày tốt lắm, là thằng con trai tốt bụng nhất mà tao từng được quen. Mày chăm sóc người khác tới tận răng luôn, lúc nào cũng sẵn sàng đem gối ra đỡ khi người ta gục ngã. Có mày, tao có cảm giác như mọi chuyện sẽ ổn cả, rằng tao sẽ không phải cố gắng thu vén mọi thứ cho hoàn chỉnh đâu, vì tao có mày ở quanh rồi. Nhiều khi tao yêu cái cảm giác ấy muốn khóc luôn, cảm giác tao không phải tự làm mọi thứ nữa, cảm giác tao có thể thả lỏng một chút, có thể yên lòng một chút. Có cảm giác như nghiện sự dịu dàng, vững chắc của mày mất rồi.

Mày nỗ lực lắm, đặt ra yêu cầu thật cao cho bản thân, và nghiêm túc với mục tiêu ấy. Mày vì người ta cần mày mà cố gắng học tập, cố gắng để tụi tao không phải bơ vơ giữa vô vàn kiến thức khô queo.

Mày lắng nghe. Khi người khác tâm sự với mày, mày lắng nghe với tất cả chân thành, và hồi đáp lại cũng vậy. Mày lắng nghe mà không phán xét, mày chấp nhận những suy nghĩ đôi khi non nớt của họ, và động viên, đồng hành cùng họ trải qua khó khăn.

Mày dù tiêu cực với bản thân, nhưng lại tích cực với người khác nhiều lắm. Những lời động viên của mày luôn là những lời khích lệ tao nhiều nhất, ảnh hưởng đến quyết định của tao cũng nhiều không kém. Mỗi lần tao quyết định chuyện gì xong, luôn rất muốn tìm về mày, luôn tin chắc rằng mày sẽ hiểu cho tao, sẽ lắng nghe và khiến tao thoải mái.

Mày yêu thương sâu lắm. Dù kể với tao ít thôi, nhưng từng lời kể về gia đình mày đều chất đầy tình cảm, đều mang cái ngọt ngào ấm áp ấy lan sang người đối diện. Cháu mày, chị và mẹ mày, thậm chí là người mày thương nữa. Tất cả đều khiến tao cảm thấy yêu thương lây, và trân trọng hơn khi biết có thể, dù chỉ là một chút xíu thôi, rằng tao cũng được mày yêu thương một phần như vậy. Tao muốn có được một phần yêu thương đó. Tao biết tao đã có được một phần yêu thương đó, và tao biết tao phải trân trọng nó đến thế nào; cảm thấy có trách nhiệm khi mày đã đặt yêu thương vào tao. Trách nhiệm không làm mày thất vọng, không làm mày cảm thấy đã đặt yêu thương và tin tưởng sai người.

Và mày, dù có hài hước đến đội nóc đến đâu, dù thường xuyên tỏ ra ẻo lả để chọc cười bạn bè đến đâu, thì thực sự mày vẫn con trai lắm. Mày hay tỏ ra người lớn với tao trong vô thức (đã bảo tao là bạn đặc biệt mà), cho nên tao có thể chắc chắn điều đó.

Haha, thấy không, chê mày được có 2 đoạn, mà khen với yêu thương đã cả dàn như vầy rồi.

Chỉ là suy nghĩ nhiều quá, mông lung quá, muốn sắp xếp lại chúng, muốn dàn chúng ra trước mặt để kiểm soát, để nhìn lại xem mình đang ở đâu trong chính tình cảm của mình.

Tao nghĩ, vào ngày tốt nghiệp, vào ngày mà mày sẽ chẳng bao giờ gặp lại tao nữa, và cũng là ngày tao bước tiếp đến chân trời xa hơn, tao sẽ nói cho mày biết. Lúc ấy, dù mày có nghĩ gì đi chăng nữa, thì những ngày này, những mông lung ngọt ngào này sẽ không còn là vấn đề nữa. Chúng sẽ trở thành một kỷ niệm dịu dàng, một chút gì đó để nhớ, một bí mật được nâng niu trong vô vàn những yêu thuơng gieo trải khắp quãng đời sinh viên này.

Tao nghĩ là tao phải đặt quyết tâm làm điều đó.

Để bản thân chìm đắm trong tình cảm chẳng bao giờ có kết quả này, khi tương lai xa, hai đứa sẽ chẳng mấy khi gặp lại. Chẳng thể nào gặp lại.

Để bản thân sảng khoái bước ra khỏi mớ bòng bong này, để những trăn trở được biết đến sau 1 quãng thời gian thật ngắn nữa thôi.