Tuesday 31 March 2020

31.03.2020

I just plainly, clearly, terribly miss him.

The feelings came right after I stop being silent. I'm always silent when in pain.

When I texted the first message after the silence, the longing came back.

Missed the way he looked at me, like I've always wished for since the first romance comi. Missed his nice shampoo smell. Missed the way he tried to make me smile. Missed the way he hugs me tightly from the back. Missed the way he held out his hand for me to hold. Missed the way he nuzzled my neck and kissed my hair.

After the pain and the bitter and the hatred have faded, I started missing things so badly. Him and so many other good people, good things, good memories.

Missed the way my old "crusher" (?) looked at me as if I'm beautiful. The way I feel safe with my besties, like I was numb when walking among others, but when I reached them, a safe and happy bubble wrapped me up. The way my brother and I were dancing to Just Dance as kids, laughing our guts out while our parents were watching from the next floor, filming us with their happiest laugh. The way I used to be amazed about almost anything. The way my ex comforted me when I cried in front of him for the first, and also the last time. The way I felt hugged with smiles from friends and family. The way I felt happy from the inside out while riding between the mountains in the clouds.

Sometimes I can't handle my sensitivity. I cried too much and beat myself too often. I numb myself when my gift became a weapon and hurt me so bad.

But there are some days like this.

When I'm lying on bed, missing good things, sometimes with a little bit of crying, but mostly with gratefulness for all my luck and experience.

There are days when I'm still proud of my life. Days like this.

Sunday 29 March 2020

không đề

在這茫茫人海裡 我不要變得透明
Trong biển người bao la này, tôi không muốn biến thành vô hình.

https://open.spotify.com/track/4nX9dPSkZ920da5hsnEKbW

是什麼讓我遇見這樣的你 - Làm thế nào tôi lại gặp người - Bai An (白安)

Saturday 28 March 2020

28.03.2020

Kiểu như, nói chuyện với anh, lúc nào cũng là em sai hết.

Là em ẩu tả, là em ỷ y, chủ quan, cứng đầu lì lợm. Là em làm cho anh phải lo lắng. Những thứ em nói, những lý do của em, đều là chống chế hết.

Còn anh nói gì cũng đúng cả, nghĩ gì cũng là tốt nhất.

Ưu tiên của anh, nhiều khi khác em hoàn toàn. Những cái anh lo lắng, chỉ chiếm một phần trong đống lo lắng của em thôi.

Những khi đi bên anh, em không còn cảm thấy được gì cả. Không chở che. Không chia sẻ. Không cảm thông. Không lắng nghe. Chỉ có một sự lo lắng, đặc quánh đến hữu hình, tưởng chừng như muốn chạm vào cũng được.

Kiểu như em thấy chúng, nhưng lòng em trống rỗng. Không còn dám kì vọng gì từ anh nữa cả. Những cái em từng hy vọng, đã bị anh dội nước lạnh hết rồi.

Không kỳ vọng, thì sẽ không phải thất vọng nữa, phải không?

Một đứa muốn tâm sự phải dồn hết dũng khí để nói. Một người lơ đãng lâu lâu mới lắng nghe.

Anh cứ vậy mãi, lúc có được thì không lắng nghe, không để tâm, yên lòng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, trong khi không cố gắng tìm cách thay đổi gì để giải quyết cả. Mọi chuyện không bao giờ tự ổn cả, anh ơi.

Đến khi mất đi, anh lại hối hận, lại tự trách, tự ngẫm lại cả cuộc đời.

Luẩn quẩn xoay vòng, mãi không thể thoát ra.

.

Tượng hình mà nói, tưởng tượng như em đang phải vác một cục đá siêu to khổng lồ, bao thứ như buồn chuyện gia đình, lo lắng chuyển nhà 2 tuần sau, áp lực công việc, sự sợ hãi làm sai, làm ko kịp, nói ko đúng, bệnh trong người, cả những cô đơn gặm nhấm dụ dỗ em bỏ cuộc mỗi ngày.

Nhiều hôm, chỉ cần em lơ đãng nghĩ về ba em bế tắc một mình, không còn gia đình yên ấm, nhà rộng mà cô đơn, có thằng con thì lạnh lùng trốn miết ở trong phòng, xấu hổ và áy náy không thể dạy dỗ, đầu óc thì bó hẹp ở những góc tối không còn chút gì tín nhiệm, em lại khóc.

Mỗi lần đi gặp ba về, đầu óc em như bị cuốn vào xoáy sâu. Áy náy, thương, và chán ghét.

Nhiều hôm, áp lực công việc khiến em sợ hãi, sợ hôm sau làm ko kịp, sợ người ta chửi mắng, sợ khách hàng bỏ cả công ty. Không khiến em khóc, nhưng khiến em gần như khủng hoảng, ám ảnh. Em bị ngó lơ, không dòm ngó gì đến, vì nội bộ còn nhiều chuyện lớn phải lo hơn là việc ngồi với em kí lại hơnp đồng, làm em thấy bị tổn thương, tự ái. Và rồi lại tự cảm thấy mình ích kỷ, nhỏ nhen.

Mấy nay bệnh mà không dám đi bệnh viện, sợ dính bệnh dịch, cứ đêm đêm lại mất ngủ tỉnh dậy. Không làm em khóc, nhưng làm em xấu hổ, mệt mỏi, mất sức.

Sắp chuyển nhà, em của em không còn nguồn thu nhập từ nhà thuê nữa, nhìn nó buồn buồn mà em cảm thấy áy náy, thấy mình tham lam. Nhìn nó lủi thủi về, nhìn nó níu kéo vài phút ở với mẹ, với em, khiến em muốn mang hết tiền đưa cho nó, nhưng sợ nó hư, không biết quý trọng, rồi lại thôi. Luẩn quẩn không biết phải làm sao cho đúng.

Nhiều hôm khác nữa, mẹ lại nổi cơn chửi mắng, rủa xả, buồn khóc thê lương. Em sợ mình nói sai, an ủi mẹ mà đầu căng như dây đàn, nói sao lái cảm xúc của mẹ sao, để mẹ bình tĩnh lại. Dù em chán ghét từng câu chữ của mẹ, mệt mỏi với từng cơn tam bành của mẹ. Những lúc đó em đóng băng cảm xúc lại, để chúng ngủ yên trong lòng, đợi mẹ ngủ rồi em vào wc khóc sau. Khóc còn lâu hơn cả câu mắng chửi của mẹ.

Nhiều hôm đang làm việc mà lơ đãng để đầu óc đi lạc, vấp phải những bãi mìn không tên, rồi mọi thứ ụp tới và em lại phải chui vào wc khóc, chờ cho mắt đỡ sưng rồi quay vào làm việc tiếp.

Tóc em cứ rụng, người em cứ nhũn nhừ, họng em cứ hôi vì lạnh chân mất ngủ họng khan mỗi sáng, em cảm thấy mình xấu xí và thô kệch. Việc mặc đồ công sở khiến em cảm thấy giả tạo và phù phiếm, dù lúc đầu thấy mình xinh đẹp lên một chút cũng rất vui.

Mèo nhà em lại bị nấm rồi, không biết sao nó yếu quá, có sống thọ nổi không.

Cục đá cứ lớn lên từng ngày.

.


Em mệt mỏi, em ướm thử mở lời, hôm nay em mệt quá anh ơi. Em đợi anh rảnh để lắng nghe, em đợi được chia sẻ.

Vậy mà anh chỉ, kiểu, Ừ thôi ráng lên, nhớ rửa tay nha.

Em hụt hẫng, nhưng cố gắng lại, anh ơi, tuần sau em sắp bắt đầu chuyển nhà, mệt ghê.

Anh lại tiếp tục, Ừ mùa này chuyển nhà sợ quá, đang bùng dịch mà chuyển.

Những câu chuyện như trên, lặp đi lặp lại n lần, mỗi lần em mong chờ được sẻ chia, thì lại bị bỏ rơi. Nào dám giận, anh đang lo cho em cơ mà. Nhưng chỉ lo những cái anh cho là quan trọng thôi.

Cục đá siêu to khổng lồ của em, coi như anh không nhìn thấy. Hoặc có thấy đi chăng nữa, anh cũng ko biết phải làm gì với nó, với em. Và anh kệ luôn.

Vì cuối cùng, em mạnh mẽ, em cũng sẽ giải quyết được thôi.

Mỗi lần em hụt hẫng với anh, em lại buồn, lại khóc một mình. Mỗi lần đang mệt mỏi cực độ, định nắm lấy tay anh thì lại bị sự vô tâm đâm cho một nhát, đau kinh khủng.

Cục đá vẫn đang trên lưng.

.



Vẫn như mọi khi, vẫn như mọi nỗi đau khác,
em cũng chỉ biết gạt chúng đi.

Miễn một ngày vẫn còn một giọng nói be bé trong lòng em cất lên, Mày làm được mà

thì em vẫn còn tự đứng lên được, vẫn còn mài đục cục đá đó được.

Nhưng những thứ làm đau em, những chiếc gai dưới chân khiến cục đá càng lúc càng khó vác đi,

em chỉ có thể nhổ chúng ra thôi. 

Có những chiếc gai em nhổ ngay, như sự tức giận với ai đó, sự chán ghét một vật, một người, sự thiếu tự tin ăn vào xương tủy (gai này nhổ mấy cũng mọc lại, không nhanh thì chậm),

có những chiếc gai cả đời em cũng không nhổ được dù đau thấu trời, như ba em, ông bà em, mẹ và em em, dù lâu lâu phát bệnh, nổi cơn, làm em đau đến khuỵu ngã dọc đường,

em phải chấp nhận, gom đủ dũng khí sống với chúng cả đời, không được bỏ ra.

Như anh,
em không nỡ bỏ ra. Vì dù sắc bén thế nào, đau đến thế nào, cũng là của người em thương.

vì có những chiếc gai phải mang là trách nhiệm,
có và chiếc do tự người em sinh ra, những thứ tự ti rối loạn, những oán trách cục cằn,
còn có những chiếc gai, chỉ là em tự nguyện mang thôi

Nhưng đến một ngày, ngộ nhỡ em kiệt quệ rồi, em không còn chịu nổi cục đá nữa, không còn chịu nổi nỗi đau của nguyên đống gai đâm vào bàn chân nữa,

em sẽ phải vừa khóc vừa gỡ anh ra, bỏ cả anh lẫn chiếc gai lại đó,
vì anh là người em tự nguyện mở lòng để bị tổn thương.

Rồi tiếp tục vừa đi vừa khóc thôi. 

Chắc khóc đến già luôn.


.


Sao mình sống cứ nặng nề quá vậy nhỉ?

Cố gắng lắm rồi, mọi chuyện đều sẽ giải quyết được hết,

mà sao cứ có những chuyện làm khóc hoài, buồn hoài.

Cái giá phải trả cho sự mạnh mẽ, 
nhiều lúc làm mình sợ,
sợ không còn sống được với chính mình nữa,
vì mình đã trở thành một phiên bản lỗi,
và mỗi khi nhìn lại bản thân,
điều duy nhất còn cảm nhận được là sự chua xót mà thôi.


.


Thực ra mấy nay cũng có vài chuyện vui,

có vài hôm cảm thấy mình xinh đẹp, tóc đẹo mặt ốm đồ đẹp son đẹp, cảm thấy vui vẻ, tự tin lên một chút.

Mấy nay tính lương được rồi, chạy lương cho người khác cuối cùng cũng thành công, không sai sót. Cảm giác làm được việc cũng rất tự hào, bao nhiêu nỗ lực cũng đã được đền đáp một chút. Sắp được tăng lương nữa.

Sắp có nhà để ở, có chỗ ngủ riêng rồi, không cần phải đi thuê nhà nữa. Sắp có nhà của mình để về.

Hôm nay được ăn miến măng thật ngon. 

Hôm nay sẽ cố gắng không khóc nữa, không vòi vĩnh gì ai hết, sẽ ngồi vẽ một chút, đọc sách một chút.

Cái gì đến sẽ đến, cái gì cần đi sẽ đi.
Sống tiếp được thêm một ngày là tốt rồi.

Monday 23 March 2020

22.03.2020

Things ALWAYS start going downhill when you stop caring and sharing.

Things go wrong, not only when I say Let's break up,
or, Can we just stop for a while?

Things go wrong when I stop telling you that I feel tired today,
or happy,
or anxious of another change.

Things go wrong when I don't even care to tell you that my period sucks,
my tears were rolling,
or my mom's words hurt.

Things go wrong when I don't bother to share,
because I think you will not even try to understand,
or even worse, you only take the news YOUR way.

It was never your problem to take.
It was ME, your only directly associated problem.

But your mind is always about something else.
Something bigger than me, I guess. Something more philosophical, more complicated, more serious.

When all I needed was a hug or a kiss or just even a teeny tiny bit of comfort,

so I can feel less alone.

But no.

Whenever I shared, I feel even more lonely, more misunderstood.

I tried to explain, I tried to make you understand, I tried to say what I need, I tried to UNDERSTAND, too.

Never have I tried this hard to open up to anyone. I love you to the point of BREAKING myself open,

just to ask for some love,
some emotional help, so I can carry on with all the mess

but no

I felt being left alone
again

and again

and to the point
I felt empty

numb

scattered

scared to shit

and I just

closed.

Maybe they're just mood swings.
Maybe I can somehow find faith in you tomorrow.

Maybe that's what I was trying to tell myself all those nights.

All of my sensitivity, my tears, my weakness,
I'm trying to speak out, one by one.

I'm really trying.

Maybe, 
I will try to the point,
when I break and can't try anymore.

Then
may I will stop with peace.
Peace with myself, knowing I have tried enough,
knowing all the pains are used,
all the limits were tested,
and I'm simply better off alone,
taking pride that no one can handle me,
and keep my way straight.

---

Maybe I will be braver tomorrow,
maybe he will change,
maybe things will get better,
and less desperate as I amq

Maybe I will change my mind, my heart,
and leave you sooner.
Maybe I will give you one last shot,
and stay one day more. 

Maybe our future will get better,
or maybe they won't.
Maybe I will cry less tomorrow,
but right now I don't.

---

At the end of the day,
what can you do, when all you can feel is

hollow



And you will cry yourself to sleep,
one more day.

Monday 9 March 2020

09.03.2020

Chỉ muốn bịt hết tai lại, che hết mắt đi

Nhiều lúc chỉ muốn cuộc đời dừng lại, chỉ một lát thôi, tất cả mọi thứ đừng ồ ạt đổ vào nữa.

Cảm thấy như xung quanh toàn rắn rết. Bản thân mẹ mình cũng hành xử như một con rắn thì còn nói gì ai.

Con rắn nào cũng công lý hoá những lời nói dối của mình hết, cũng đeo lên mình những cái mặt nạ đáng sợ thực sự. 

Sợ hãi nhất là chính mình đánh mất bản thân. Làm gì muốn gì cũng không còn nghĩ tới được, chẳng còn thấy quan trọng.

Mình không thể sống như vậy được.

Ai cũng là một người truyền giáo cho lý tưởng sống của bản thân, càng kéo được thêm nhiều người đồng thuận thì càng tốt, càng cảm thấy như có thành tựu vậy.

Nhưng mình không muốn bị kéo vào những dòng xoáy ấy, mình muốn có thời gian nghe theo tiếng nói của bản thân.

Như những lúc này,
Chỉ muốn mọi thứ dừng lại, biến mất hết đi,
Để ngày mai thức dậy trống rỗng...