Saturday 26 December 2015

26.12.2015

Hồi đầu định viết về con nít. Xong lại định chuyển sang viết về 5 anh. Mà thôi, viết hết đi, chứ chẳng thích viết theo topic trên này.

Lâu lắm rồi không viết bài nào, thực ra là do quá lười, chẳng cần biết mình nghĩ cái gì, cảm thấy cái gì nữa, cứ để mọi thứ tê liệt hết đi cho khỏe. Mấy tháng trời rồi, ngày nào cũng như robot đi đi về về, mệt mỏi và chán chường. Cũng lâu lắm rồi không đọc sách đọc truyện gì, tâm trí cũng héo hon hết cả rồi.

Mình đang rất muốn tìm lại bản thân mình năm xưa, dù mê man và mông muội, nhưng vẫn còn có cái để thích, để yêu, có cái gì đó khác bản thân để trầm ngâm suy nghĩ về. Có cái thế giới riêng để mình chui vào đó cuộn tròn. Có những câu chuyện khiến mình cứ muốn mở rộng chúng ra mãi đến khi chán ngấy.

Nhưng bản thân dạo gần đây lại dần quen với lối sống robot rồi.

Dần dà thấy đi làm cũng thích, thấy mình người lớn, thấy được xoay sở làm việc gì đó nằm trong khả năng. Thấy mình chưa bằng ai và có thêm mục tiêu để cố gắng. Rồi lái xe cũng dần quen, cảm thấy kiểm soát được đời mình tốt hơn. Sáng đi làm, chiều về chờ cơm mẹ, nhơi tới tối, làm chút việc nhà, ôi xong một ngày thanh thản.

Đến một ngày, cảm thấy trống rỗng.

Việc vẫn luôn tay luôn chân, nhưng cứ có gì đó đã lỡ bỏ quên mất. Giống như quên mất cái thế giới màu mè của vài năm về trước mà mình đã tự nhủ sẽ không bao giờ đổi thay. Lâu lâu lại có cảm giác, à, giờ thế giới của mình không giống vậy nữa, nhưng chỉ cần có chút thời gian là sẽ tìm lại được những thói quen ấy ngay thôi mà.

Nhưng thời gian chẳng bao giờ đến.

Quá nhiều thứ để đọc, để học. Quá nhiều việc chưa xem đến. Quá nhiều mối quan hệ rối rắm khiến bản thân chẳng còn tin vào những câu chuyện tình. Quá nhiều con người khiến ta mệt mỏi, khiến ta băn khoăn đặt câu hỏi về mọi thứ: tình bạn, niềm tin, những lời hứa và những ngày lạc mất nhau.

Và rồi, trong cuộc sống không còn chỗ cho những năm tháng xa xôi đó nữa. Thực tại chỉ cần giật một sợi dây, và ập đến tâm hồn ta bằng tốc độ đau đớn của nó..

Có những lúc thật buồn, tự ôm mình mà khóc nức nở. Mà khóc xong lại thấy trống rỗng, lạnh căm, chẳng còn muốn đặt tay viết cho thỏa như ngày xưa kìm nén. Không còn thời gian kìm nén. Không còn thời gian ngẫm nghĩ, nhìn tới nhìn lui, ngẫm cho ra căn nguyên của cái buồn nữa.

Khóc nhanh hơn.

Nhiều khi cũng sợ, không biết rồi mình sẽ còn thay đổi đến đâu, trở thành người thế nào. Rất sợ một ngày mình quên mất mình từng là ai.

Nghĩ tới là lại muốn khóc.

Chẳng hiểu ăn ở thế nào mà càng lúc càng cô đơn, Hoặc có lẽ đó là do đang dần mất đi thế giới nhỏ làm bạn, bao nhiêu trống trải tranh thủ ùa về cho đã thèm. Đó giờ đã không có thói quen nói hết "cho nhẹ lòng", vì nói hết xong không thấy nhẹ. Chỉ tổ làm tăng thêm cảm giác trần trụi với thêm một người, mà những điều mình phải suy nghĩ thì vẫn cứ ở nguyên đó, có ai làm mất đi giùm đâu.

Có lẽ, mình phải tập suy nghĩ nhanh hơn nữa, dùng thời gian hiệu quả hơn nữa, để làm được nhiều hơn những gì mình muốn.

Chậc, nghe giống như motto của mấy cuốn sách self-help quá.

Mình cũng không biết mình muốn cái gì nữa.

Ở trong lòng biết bao vòng tay mà sao vẫn thấy chỉ có một mình. Là mình quá ích kỷ, đòi hỏi, hư hỏng, có phải không?

- - -

Dù gì đi chăng nữa,

Năm thứ 12 của các anh, năm thứ 8 của em, chúc các anh hạnh phúc. Giúp em một tay, gìn giữ em của ngày ấy, các anh nhé.

Yêu thương.