Sunday 16 February 2020

16.02.2020 - Buồn

Tự nhiên em buồn quá anh ơi,
nhìn mây xanh, diều vàng trôi lặng lẽ,
bỗng thấy lòng bơ vơ, lại nhỏ bé,
vắng vẻ buồn tênh.

Bỗng dưng em buồn quá anh ơi,
buồn như thể gai đâm vào máu thịt.
Buồn nhức nhối, đơn côi và lạc lõng,
không biết đuổi đi, chỉ biết ôm vào lòng,
nuôi lớn lên, thành đau thương day dứt.

Nỗi buồn nào cũng có dáng hình riêng,
đây sắc nhọn, kia dịu mềm như khói.
Lúc lượn lờ, len lỏi, che lý trí,
khi chợt lóe, siết nghẹt, nát lòng son.

Ôm anh rồi, lòng em sao vẫn quặn,
đau đớn xỏ xiên, mắt lệ nhòa.
Chân chỉ muốn tìm một nơi để khóc,
biết rõ chứ, anh chỉ yêu, chỉ thương.

Có những cánh cửa vô hình như thế đó,
chỉ mở ra với những người em thương.
Được yêu, được giận, được thật tình, kiên nhẫn,
khi đủ đau, em khép lại, cất sâu.

Em sợ lắm, liệu có chăng một ngày kia,
đôi tay em không còn đủ sức lực.
gồng mình đứng thẳng ư, cũng không còn ý nghĩa.
Em sợ,
một ngày kia, không còn ai tìm đến,
"buồn đi rồi", có lẽ thế, vậy thôi.

Em sẽ cười, chờ đồng hổ điểm tới,
chuông reo rồi, em cứ vậy, rơi thôi.
Đời nhẹ đi một phần buồn vô ích,
em mong đó sẽ là ngày nắng tươi.

...

Bỗng hôm nay nhìn trời cao đất rộng,
nỗi buồn này, liệu có đáng là bao.
Khóc một cơn, thở một tiếng, nhẹ thôi.
Trút hết đi, gửi buồn vào hơi thở,
Gió mang hết đi, nhờ trời xanh cất nhé,
nhắc nhở mình, đời hẵng còn ngày thơ.