Thursday 30 October 2014

Rối rắm.

Lâu rồi không viết bài nào, đơn giản là vì lâu rồi đã để mọi thứ trôi đi không buồn kiểm soát, không buồn suy nghĩ nữa làm gì. Mà hôm nay thì mọi thứ tích tụ lại cũng kha khá rồi, nên xả bớt ra kẻo lại nặng đầu nặng lòng vì những chuyện không hay.

Tới giờ mình vẫn không thực sự biết được "yêu" là như thế nào nữa. Hình như là mình chưa yêu.

Tới giờ mình vẫn chưa mở lòng được với nó, vẫn chưa nghĩ rằng nó sẽ chấp nhận mình, chấp nhận những gì xung quanh mà mình cho rằng quan trọng, và thông cảm với những điều đó. Mình chưa nghĩ rằng nó sẽ thông cảm cho gia đình mình. Vẫn chưa nghĩ rằng nó có thể hiểu được những góc tối, những rối rắm mà mình không thể thoát ra, những quyết định mà mình không thể giải thích. Vẫn chưa nói được những điều ngọt ngào, chỉ biết dùng cái ôm cái hôn để cho nó biết là mình thích nó thôi.

Ừ, mà chắc cũng bò lết lên được mức "thích" rồi mà. Trong đầu hay nghĩ tới, trong vô thức hay muốn nhắn tin nói chuyện, trong lúc đi cùng nhau thì luôn muốn ôm, muốn nắm tay, muốn kể cho nghe đủ thứ linh tinh mà mình gặp trong ngày. Muốn nghe nó khen, không muốn nhìn thấu mọi thứ quá rõ, như một dạng dung thứ. Nhiều lúc muốn làm nũng, muốn hờn giận, được một lát xong lại mềm lòng mà xuống nước. Còn thật nhiều những thứ khác nữa.

Mình là đứa, khi đã xác định sẽ gắn bó với ai, thì trong đầu chỉ còn đúng 1 việc đó, còn đúng 1 người đó thôi, tất cả mọi vấn vương khác đều gạt đi hết.

Mình không nghĩ điều ấy hẳn là "thích". Chỉ đơn giản rằng mình là người sống như thế.

Ban đẩu, chỉ có thế. Hợp, và xác định là gì của nhau, và cứ theo đó mà làm.

Giờ, chắc lả đỡ hơn rồi. Mình có thích người ta một chút rồi, dù có thật nhiều mảnh chưa khớp được với nhau.

Mình không thích cách nó hầu như không đầu tư cho việc nghĩ tới chỗ hẹn hò. Mỗi lần hỏi tới đều phải tốn công sức nghĩ ngợi, như thể nó coi chuyện đó là không quan trọng. Nhưng sau thật nhiều lần quan sát, không biết đây là tự an ủi hay là sự thực, nhưng mình nhận ra rằng không phải là nó không đầu tư suy nghĩ, mà chỉ là cách suy nghĩ về chuyện "đi chơi" của nó khác với mình.

Nó thường nghĩ đến những nơi có ý nghĩa, như đi giới thiệu mình cho VYE, giới thiệu mình cho đứa bạn thân. Nó tính kèo đi thác Giang Điền, nơi nó tự hứa sẽ dẫn bạn gái lên. Nó tính chuyến đi AEON Mall trong tương lai, khi cơ sở Bình Dương đã được hoàn tất. Còn những buổi còn lại, chỉ cần ra góc cũ ngồi nói chuyện với nhau, không cần bàn ghế, không cần cà phê cà pháo, chỉ cần không người và có nhau là được rồi.

Một cái nữa, đó là vật chất. Khó khăn quá đôi khi cũng gây ngại ngùng. Nhưng mà thôi, cái này mình thoải mái, chỉ tội cho nó ngại thôi.

Cái chắc là cuối cùng, đó là mọi chuyện hơi thiếu bất ngờ một chút. Ngày nào cũng 1 chỗ hẹn, lần nào cũng cùng 1 vấn đề, 20/10 cũng đơn giản là hỏi ý mình :'( và dắt nhau đi mua sách. Dù là với ngân quỹ hạn hẹp mà mua cho mình được cuốn đó, âu cũng là đáng quý rồi.

Tất cả những điểm ấy đều được bù lại bằng một điểm, đó là nó thích mình lắm, yêu mình lắm, cái này thấy rõ luôn.

Mình cũng chỉ vì điều đó mà thương lại được tất cả những điểm khác mình không thích thôi. Cái mình nói hôm đi chơi với VYE ko phải là giỡn - mình thích nó, vì nó thích mình.



Nếu điều ấy không còn, có lẽ sẽ chẳng còn gì níu giữ lại được nhau.


.
.
.


Mình vẫn luôn muốn một chuyện tình cảm đơn giản, bình thường, tìm được một người mình có thể tin tưởng hoàn toàn, phụ thuộc hoàn toàn, không phải lo âu tính toán. Nhưng hình như cái quan niệm đó của mình, bản thân nó đã "không bình thường" rồi. Chẳng có tình yêu nào như vậy cả. Chẳng có cặp đôi nào là không có vấn đề, chẳng có ai không cần toan tính mà vẫn may mắn có được hạnh phúc. Chẳng người con gái hay người con trai nào không phải nát óc nghĩ cách giữ lại người mình yêu. Mỗi lần một chút. Từng ngày, từng giờ. Để rồi lỡ có chia xa, cũng không lâm vào tình trạng tự trách móc bản thân ngu ngốc, bất lực.

Ấy là còn chưa kể, mình đâu phải là đứa dễ chia sẻ cảm xúc. Có được mấy ai mình sẵn sàng trả lời thành thật mỗi khi được hỏi, có được mấy ai mình sẵn sàng khóc trước mặt nếu quá cần? Có mấy ai cạy được chiếc vỏ sò cuối cùng, hay có mấy ai luộc được cho nó tự mở ra đâu.

Mình có nên mở lòng ra không?

Câu hỏi thực sự đó. Có cần thiết không, có khả năng không. Thực ra mình đã hứa với nó là trong tương lai mình sẽ kể cho nó nghe những chuyện không vui rồi. Nhưng mình chưa biết khi nào mình đủ dũng cảm để đặt niềm tin vào nó. Những cái bên ngoài, như những chuyện vụn vặt, như chuyện gần gũi thân mật với nhau, mình có thể rất thoải mái, cho đi một cách chân thành. Nhưng cái tâm sự bên trong thì không dễ dàng như vậy. Trước giờ, mình luôn dựa vào trực giác để gửi ra những thứ như thế. Như với Tâm, như thỉnh thoảng với Mai Thy. Còn với nó, dường như có gì đó chưa đủ để mình nắm bắt được cái trực giác ấy. Có gì đó chưa phải lúc, chưa đúng chỗ, nếu chăng có kể thì cũng phần lớn là do trách nhiệm và do quy tắc của bản thân, chứ không phải là muốn kể. Mà như vậy, mình dự là sau khi kể xong sẽ thấy rất sợ.

Giống như cảm giác sau khi tự lột trần và rồi phải đối diện với một ánh nhìn nào đó vậy. Một ngày mình kể cho nó nghe mọi chuyện, và ngủ một giấc, và hôm sau đối mặt với tâm lý "Nó biết rồi, nó đã biết rồi."

Không có đủ chắc chắn rằng nó sẽ hiểu. Không có đủ dũng cảm để tin rằng nó sẽ thông cảm với mình đúng cách. Mà như vậy, thì sẽ rất đau. Mình nhát lắm, rất sợ đau. Dù là theo bản năng sẽ kiên cường đấu tranh với cái đau đó, nín nhịn nó, cất sâu nó trong lòng dù nó đang quẫy đạp cho mọi thứ tan tành hết cả. Hoặc cũng có thể là xả ra bằng nước mắt, bằng con chữ. Nói chung là như mình vẫn làm từ trước đến giờ. Nhưng như thế không có nghĩa là không sợ nỗi đau ấy. Mình không phải là đứa tự ngược nên không thích đau một chút nào.

Tóm lại là rất bất an. Muốn ôm nó thật nhiều thật lâu để lấp đi cái gì đó trong lòng còn rỗng. Muốn hôn nó thật nhiều để trốn đi thật xa những gợn đục thấp thoáng xoắn xuýt trong trí óc. Muốn mắng nó thật nhiều vì ép những cái không thể ép, khiến mình thấy thật bất lực dù nó chẳng cần nói nên lời nào cả. Muốn chây lười thật lâu, muốn ngồi yên tĩnh lặng nhìn mọi thứ chạy qua xem thời gian có đủ sức làm thay đổi những gì, xem niềm tin có thể đặt được vào đâu. Hoang mang.

.
.
.

Thật ra, nếu chỉ là quen chơi thì đã chẳng phải băn khoăn nhiều như vậy. Nếu chỉ là thử cho biết, thì đã cất hết mọi thứ đi, đã diễn kịch với nó như với 97% những người khác. Nhưng lại một lần nữa, cũng là vì nguyên tắc của mình. Không có gì gọi là quen chơi cho biết. Không có gì gọi là thử bước chân vào mối quan hệ rồi biến mất. Bất kỳ một mối quan hệ nào, đối với mình đều là nghiêm túc, đều là phải cố gắng hết mình. Nếu ngay từ tư tưởng đã không coi trọng mối quan hệ này rồi, thì tất cả cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Mình vẫn còn đang chờ. Mình chờ nó hiểu mình, mình chờ nó chấp nhận mình mà yêu thương mình chứ không phải chỉ là bị cuốn hút. Mình muốn yêu thương sâu, muốn thật lòng mà yêu. Chứ ngay lúc này mà bắt mình thể hiện rằng mình yêu nó, ừ thì đương nhiên mình làm được, nhưng e rằng chỉ là giả tạo.

Tự nhiên mình muốn cứ để đó xem rằng nó kiên nhẫn được bao nhiêu. Có thể đợi mình mở lòng được bao nhiêu. Có thể chậm bước lại, tinh tế nhìn ra từng điểm, từng điểm một của con người mình bao nhiêu. Là nhìn ra, nhận ra, chứ không phải mình khai báo như nộp báo cáo hàng kỳ và từ đó ngồi ghi nhớ, phân tích. Không, không được như thế, tuyệt đối không được như thế.

.
.
.

Chắc là mình biết mình phải làm gì rồi. Mình sẽ chậm lại, ỳ hơn, từ từ ỷ lại nhiều hơn một chút. Mỗi ngày. Mình sẽ đòi hỏi nhiều hơn một chút, kiếm thời gian ở bên nhau nhiều hơn một chút. Dịu dàng hơn một chút, ngu ngốc hơn một chút nữa.

Nói chung là nắm tay nó, kéo đi chậm lại một chút, bình lặng hơn một chút.

Mình sẽ tự cố gắng cho tình yêu mát lành mà mình hằng kỳ vọng. Quan trọng là mình có đủ tinh tế, đủ khéo léo để làm điều đó một cách tự nhiên hay không thôi.

Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Không phải cứ muốn một mối quan hệ "bình thường", "bình lặng" mà tự cho phép bản thân chây lười. Sự bình lặng nào cũng có cái giá của nó cả, mình chỉ có thể cố gắng và cố gắng và cố gắng để đổi lấy những phút giây yêu thương như mình mong muốn là được rồi, dù cho sau đó nó lại tan biến đi và mình lại phải cố gắng tiếp.

Phải biết đâu là được, đâu là đủ mà, phải không. Đây là thực tế, không phải sách truyện, cũng không phải mơ. Mà từ trước tới giờ mình đã thấm nhuần rồi còn gì, trong thực tế là không được ngừng nghỉ, vì sẽ chẳng ai dư hơi kéo ta lên, kéo ta đi tiếp cả, chung quy vẫn là phải tự mình cố gắng thôi. Không bằng cố gắng trước đi, sau này ổn định.

Ừ, cứ vậy đi, cứ tĩnh trong lòng là ổn rồi.