Thursday 21 February 2013

Yêu

Muốn có người yêu, có chồng, có con luôn quá. Vì chợt nhận ra rằng từ lúc thi xong ĐH đến giờ, mình chưa tiến thêm được bước nào cả. Nhưng chọn lấy một người để gửi gắm cả cuộc đời mình, sao thấy khó khăn quá. Thiệt tình là quá mệt mỏi để tìm ra người đó trong cái biển người bao la này đây.

.

Cái cảm giác đáng sợ là khi, bước vào giấc ngủ mà tai vẫn văng vẳng giọng nói của một người, lưu luyến hơi ấm của tấm lưng họ, và chấp nhận buông xuôi, thả mình vào những ảo tưởng về họ trên con đường đi vào cõi mộng mị.

Cảm giác như thích một ai đó.

Một người mà mình không bao giờ muốn phải thích.

.

Sự quan tâm là cái rất dễ làm mê hoặc lòng người, khiến ta chỉ muốn đứng yên mãi mãi ở khoảnh khắc ấy, vùi mình dụi mũi vào sự ấm nóng mà thanh thản ấy.

Và khi phải tự tách mình ra, bỗng cảm thấy như mình vừa xé rách một thứ gì đó mình yêu thích vô cùng. Thấy mình thật tàn nhẫn, thật máu lạnh.

Thế là lại chùng tay, để nó còn lưu lại một chút ngọt ngào.

.

Ai ơi có thích mình à, yêu mình nữa, nhỡ có thì nói cho nhanh, được không ~ Đời ai dài mình không rõ, chứ đời mình ngắn lắm, không thể đứng chờ mãi, cũng không thể do dự mãi. Mà ai cũng vậy thôi.

Nếu không thì mình cũng sẽ giống như Shen, anh Khổng Tước đơn độc vậy, sẽ tự giành lấy hạnh phúc cho mình. Sẽ phải chủ động hưởng thụ, phải gồng mình thêm một quãng đời nữa.

Mình lười lắm, mình muốn yếu đuối cơ. Thậm chí yếu đuối như hồi mẫu giáo cũng được, để người khác đánh đập cũng được. Hay bị họ đè đầu cưỡi cổ, ừ cũng tốt. Miễn là có ai đó nhìn thấy mình và nâng niu. Ừ, là nâng niu đó.

Mình ít được như vậy lắm, cho nên mỗi lần được là sẽ khó có thể quên, sẽ ấm lòng cả một ngày dài.

Không phải kiểu tôn trọng, quý mến, thoải mái khi ở cùng, đồng cảm, khích lệ.

Mà là kiểu đang chăm sóc cho một thứ - một người - cũng có khả năng tan vỡ như bất kì thứ gì - ai - khác. Kiểu như chiều một đứa con gái.

.

Mà nghĩ lại, chắc là do lúc chiều bị ảnh hưởng bởi lời cô nói. Rằng "Đàn ông thích phụ nữ ít thông minh một chút, nữ tính một chút, phụ thuộc vào mình một chút."

Mình cũng muốn dựa vào đâu đó - vào ai đó - lắm. Nhưng mà khi đã dựa rồi thì lúc nào cũng sẽ phải lo về ngày mình ngã. Lo về một sự an toàn không chỉ thuộc về mình, và sợ khi phải mở ra một con đường dẫn đến trái tim - chỗ yếu đuối nhất - để người ấy có thể đâm xuyên nó bất cứ khi nào họ muốn. Chỉ cần họ muốn. Và chỉ biết hy vọng cho họ đừng muốn.

Mình nhát lắm. Mình sợ cảm giác như thế.

Trao trái tim cho một ai đó, là một việc vô cùng thiếu an toàn.

.

Ai ơi có thích tôi à, xin hãy nói ra đi ~ Đừng giữ trong lòng, vì tôi không chờ được đâu...

Hạnh phúc đến, dù dưới bất kỳ hình thức nào, tôi cũng sẽ bắt lấy đó. Cho dù nó có vuột ra khỏi những kẽ tay tôi như những con bướm chập chờn, tôi cũng sẽ liều mình mà bắt lấy đó.

Lúc ấy mà kéo tôi lại, tôi sẽ rất khổ sở. Cảm giác buộc mình vào cuộc sống mà mắt mãi dõi theo mơ ước chập chờn ở ngoài xa sẽ rất khó chịu đó. Sẽ phải vùng vẫy, sẽ phải níu giữ, và chán nản, và buông. Và chẳng màng đến sự chập chờn rù quyến tâm can đó nữa.

Nói chung, là đổ vỡ đó.

Cho nên, hãy che mắt tôi lại đi, trước khi tôi kịp nhìn thấy con bướm đó.

.

Đến giờ này, cảm giác có người ấy bên cạnh vẫn lởn vởn trên người.

Vừa dễ chịu, vừa khó chịu.

Nhưng mình quá lưu luyến nó để gạt đi rồi...

.

Ps: tự nhiên tui thương vợ tui quá :3

.