Monday 21 February 2011

Gửi cậu...



Có lần, cậu đã dặn tớ, đó là dù cậu có nói những gì làm tớ tổn thương, thì đó cũng không phải là do cậu cố ý...

Tớ đã nói

Rằng tớ biết...

Tớ nói... rằng tớ vẫn luôn biết...


Rốt cuộc, là cậu đã nghĩ gì khi nói ra những lời đó...?

Tớ không hiểu nổi...


Cậu không phải là người đầu tiên tớ nói chuyện...

Cậu càng không phải người bạn đầu tiên của tớ...

Cũng không phải là người tớ trân trọng, quý mến ngay từ lần đầu gặp mặt...


Vậy mà sao...

Tớ lại dần bị cậu ảnh hưởng nhiều đến thế này...?


Tớ thực sự không hiểu nổi... Ngay cả những con người, những đứa bạn gắn bó bao lâu với tớ...

Cũng chẳng thể làm tổn thương tớ nhiều hơn cậu...


Mặc dù... thậm chí khác với cậu... Có những lúc là cố tình... Có những lúc tớ thấy như bị phản bội...


Cậu... thực sự có hiểu tớ không...? Hay... tớ chỉ là một hình mẫu, một cá tính điển hình nào đó do cậu vẽ nên...?


Cậu... có giống như bao người khác không? Có giống như Yu, như Rà, như Yat, như Ny...

Những người đã tự vẽ nên một hình ảnh tớ trọn vẹn... Để rồi bị những khuôn mặt đối lập nhau của tớ làm hoang mang...?


Cậu thử đi hỏi xem, liệu trong tất cả những người tớ quen, tớ "thân", có ai là không lúng túng, là không do dự khi phải miêu tả về tớ...?


Cậu... có như thế không...?



Cậu có biết, tớ đã buồn thế nào, đã thất vọng thế nào, khi trong những note gửi gắm yêu thương của cậu... lại không hề có tớ...?

Cậu có biết... tớ hoang mang thế nào... khi những lời gửi gắm trong 4rum, thì tớ luôn là người đứng đầu danh sách...?


Rốt cuộc, thì tớ ở đâu...?


Rốt cuộc, phải là ở đâu thì cậu mới nhớ đến tớ...


Rốt cuộc, là tớ phải làm gì để không trở thành một phần của cảnh vật xung quanh...?

Phải làm gì... để có được sự gần gũi thực sự...?




Cậu... Tớ thực sự không biết, rằng rốt cuộc là cậu có hiểu tớ hay không...

Cậu có biết, tớ là kiểu con gái có thể dễ dàng khóc... khi nhận được một chút... chỉ cần là một chút xíu thôi... tình cảm của gia đình...?


Chỉ cần một cử chỉ yêu thương nhỏ nhất... cũng có thể làm cho tớ ứa nước mắt...


Cậu có biết, thể loại fic mà tớ thích nhất là gì không? Là về ai không?


Tớ thích nhất, là oneshot. Tớ thích nhất, là fic nói về YunJaeMin - là family-YunJaeMin đó...




Cậu có biết không...?





Có ai biết không...?





C
ậu có biết... tớ trong trường học, trong tập thể là như thế nào không...?


Tớ luôn là đứa pha trò đấy....

Tớ luôn là đứa... làm đủ trò điên loạn... nói đủ thứ linh tinh ngớ ngẩn mà "dễ thương", làm cho mọi người cười...

Tớ luôn là đứa... đối đáp lanh lẹ mà "chừng mực", đủ để chọc tức nhưng không làm tổn thương người khác...


Tớ... luôn là đứa lắng nghe tâm sự của người khác... Và luôn có cách để chia sẻ hay giải quyết cùng họ....




Tớ... luôn là đứa... không bao giờ kể cho bất kì ai về con người mình... về cuộc sống của mình ngoài trường lớp và "gia đình"...

Tớ... là thế đó...





Cậu...



có biết không?




Và, tay tớ luôn rất lạnh nữa.... Trừ khi cần sưởi ấm cho người khác, thì giống như tớ có thể vận công lực cho tay nó ấm lên vậy ^^~


À, da tớ còn rất dễ đỏ nữa... Ngộ nhỉ, đúng ra da dày thì phải không dễ đổi màu chứ hén? Tớ cũng chẳng hiểu nổi >.<


Còn nhiều, rất nhiều thứ đối nghịch nhau về tớ lắm...



Mà hầu hết chúng, mọi người xung quanh tớ đếu biết. Chỉ là, nếu mỗi chi tiết vụn vặt ấy về tớ là một viên đá, hay một viên kim cương nhiều mặt, thì mỗi người chỉ được quyền biết về một mặt thôi...



Tớ cũng muốn nói, muốn hỏi cậu nhiều thứ lắm...

Biết bao lần tớ ngập ngừng trên yahoo, rồi lại thôi...


Tớ sợ lắm.

Tớ sợ mình dấn sâu vào cậu, dấn sâu vào một thế giới khác mà tớ không biết liệu có lối quay về hay không...

Tớ sợ... tớ phụ thuộc vào cậu... Làm cậu rối rắm bởi sự phức tạp đa diện của tớ...


Tớ sợ...

Cậu vô ý làm tớ tổn thương...

Vì mỗi lần như thế...

Vết thương ấy sẽ mãi hằn in, không tài nào xóa bỏ được....

Như một vết sẹo to, bình thường khi ta không nhớ đến nó, nó chỉ nằm đó. Ta không thấy, nhưng không phải là nó vô hình...

Rồi khi có một thứ gì đó tác động vào, nó lại tấy đỏ lên...



Gởi ta nhớ sự đau đớn khi có "được" nó...




Tớ sợ rằng một ngày nào đó

cậu sẽ xem tớ như một chỗ dựa...

và rồi... cậu sẽ nhận ra, chỗ dựa ấy vốn không phải là một chiếc giố êm ấm...

mà chỉ là bụi cát khôn khan

trượt khỏi tay cậu

trước khi cậu kịp nắm giữ...



Tớ rất, rất sợ

tớ sẽ làm cậu thất vọng..
.




Tớ xin lỗi...

Tớ không phải là Moon do cậu vẽ ra...

Càng không phải một Moon hay HA do tớ tự nhào nặn cả cuộc đời mình...




Tớ là ai...




chỉ có tớ mới biết thôi...






Cảm ơn cậu...
đã luôn tin tưởng tớ đến mức kì lạ...



Xin lỗi....
Có lẽ rằng... tớ phải đi rồi...