Saturday 20 October 2012

Chán thật cái thời kì đại hạn

Tiên sư con bà nó!

Chửi cũng chả biết chửi ai cho phải đây.

Làm thế íu nào mà lại xui xẻo thế này?

Vụ FM JJ thì bị vụ vé làm cho hết nhiệt huyết. Bị chán. Bị nản mấy người làm chung. Đủ thứ vụ việc phát sinh, chán bm ra. Giỡn hoài, mình đâu có còn yêu anh đến thế, đâu có được như họ.

Vụ fic tặng ss Rei thì lại quá xớn xác, làm gần xong mới biết rằng có người làm y chang rồi. Vứt. Tiếc cái cmn vô đối là tiếc. Giờ tặng cái íu gì cho kịp đây?

Trans show trong rum thì quáng gà nộp trễ, chạy việc như con khùng, trễ cả h lên q7 để mà làm. Để rồi bây giờ vỡ lở cả lũ ra. Nghỉ phép. Ai cũng chán. Ai cũng nản. Đếch thèm về nữa à? Giờ muốn mình tính làm sao đây hả hả hả hả hả? Chưa ai biết là tôi muốn đánh sập cái nơi ấy à? Giờ có lý do cho tôi đánh sập rồi đấy, chỉ là tôi có muốn hay không thôi. Cái gì cũng đổ cho tôi nghĩ, cái gì cũng vẽ cho tôi làm, mệt lắm rồi.

Fic trong VCass thì trans chưa xong. Học AE thì ếu có thời gian. CLB gì mà người nào người nấy chán ngắt, chỉ có vài người chơi được, mà thực tình cũng chả biết chắc là có chơi được không nữa. Ngồi im lặng một đống, thiệt cmn chán. Có cái danh khó quá.

Trên mạng cũng ko xong, trong trường học ĐH cũng chả ổn. Mai lại phải đi học chính thức. Học AV chưa đăng kí. Mẹ bắt đi học gì đó cho rèn thể lực. Sắp chuyển nhà, LẦN NỮA!!!!!!!!!

LẠI CÒN VỪA BỊ GIẬT ĐIỆN THOẠI! CHƯA ĐỦ KHỔ HAY SAO?????

CMN MỆT QUÁ ĐI!!!!!!!!!!

GIỜ CHỈ MUỐN HÉT LÊN THÔI!

20/10 CÁI QUÁI GÌ. Vứt hết.

Friday 12 October 2012

[FIC] Speechless

Nhiều khi Harry vẫn thấy như chẳng có gì thay đổi cả - nó vẫn rảo bước trên những hành lang ấy, vẫn hướng đến những phòng học ấy, cũng khoác trên mình bộ áo chùng này, và đầu óc thì luôn nghĩ đến những bài tập cần hoàn tất vào ngày mai và, hỡi Merlin, hãy xem những nhóc năm nhất nhỏ bé đến thế nào kìa – cái cảm giác này thường làm nó giật mình, như thể vừa hắt hơi hay như vô tình phát hiện ra chẳng còn bậc thang nào để mà bước xuống nữa, khiến người nó bất giác run rẩy và nghĩ – chẳng biết nghĩ gì cho phải nữa. Phần lớn nó cảm thấy hơi bệnh, và tội lỗi và buồn khổ và già nua, trưởng thành theo cái cách mà nó không bao giờ muốn.

Dạo gần đây hiếm khi nào nó thấy vui vẻ, vì hầu hết mọi thứ đã thay đổi rồi, hay ít nhất những thứ quan trọng đều đã thế. Cuộc Đại chiến đã kết thúc, và cái mùa hè với số lượng vô tận các buổi tiệc và tang lễ và họp báo cuối cùng cũng đã chấm dứt, hiển nhiên thôi.

Bọn nó quyết định sẽ học lại năm cuối. Hermione nhất định sẽ không cho nó làm khác đi, tuy nhiên về phía Bộ Pháp Thuật, giờ đã trở nên quá cẩn trọng và thiếu nhân sự, liền có những động tĩnh bất mãn, và Harry biết rằng nối tiếp cuộc đời mình đáng ra phải là cái chương trình huấn luyện Thần Sáng kia cơ, nhưng – nó nghĩ mình vẫn muốn quay về đây hơn.

Học kì đầu tiên đã bắt đầu được hơn một tuần rồi, và bọn nó đã về trường được hai, và đôi lúc nó vẫn băn khoăn liệu quyết định của mình có phải là sai lầm hay không – nó ngóng tìm Hedwig chỉ để hoài niệm, nó trông thấy ánh đèn flash lóe lên ở sảnh và đầu lập tức lóe lên cái tên “Colin”, để rồi khi quay lại chỉ còn thấy một mảnh muộn màng. Lâu đài vẫn chưa được sửa xong hẳn – các Giáo sư và Học sinh năm thứ Tám vẫn đang tập trung vào từng khu một, xử lí những hư hại trong thời gian rảnh, nhưng có quá nhiều thứ cần sửa chữa. Mọi vết cháy xém của bùa chú, mọi hành lang bị chặn đều làm lòng dạ Harry quặn lên khó chịu.

Nó dành quá nhiều thời gian cho việc sửa chữa, cứ làm việc đến khi đầu óc mù mờ và giọng nói khản đặc mới chịu vấp váp đi qua những bậc thang của tòa lâu đài và quăng mình lên giường – thực chất cũng chẳng phải là giường của nó, vì phòng ngủ cũ đã phải nhường cho các học sinh năm dưới rồi. Giờ đây lũ Học sinh năm thứ Tám được gom vào một

Sau đêm ấy, dường như đi đâu Harry cũng thấy Malfoy. Nó thấy cậu ta trong các lớp học, luôn ngồi một mình và ghi chép điên cuồng. Nó quẹt ngang qua Malfoy trên các dãy hành lang, và ngó thấy cậu ta quanh khu phòng ngủ vào buổi tối, và có lẽ là nó chỉ tưởng tượng ra thôi, chắc chắn là thế, cơ mà nó có thể thề rằng Malfoy cũng đang liếc nhìn nó hoài, như là cậu ta muốn nói chuyện với nó.

Thi thoảng nó mơ về Malfoy, về một người mặc áo chùng đen đẩy cậu ta ngã xuống nền nhà và đấm, đá, ép Malfoy xuống đất và trực tiếp lấy đi giọng nói của cậu, cắt lưỡi của cậu đi và mặc cho Malfoy gào thét. Nó tỉnh dậy mà muốn phát bệnh, và cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng nó không thấy nhẹ người khi thấy Malfoy ở bàn ăn vào sáng hôm đó.

Harry khá sai lầm khi kể chuyện này cho Ron và Hermione, vô tình nhắc đến khi bọn nó đang ếm cái hành lang gần Bệnh thất cho trật tự thêm một chút. Hermione trông có vẻ rất lo lắng và Ron bảo nó rằng nó khùng rồi, nhưng Harry vẫn không thể ngừng suy nghĩ về Malfoy. Nó quyết định phải nói chuyện với cậu ấy, …, gì cũng được – nhưng nó vẫn không thể xua đi được cái ý nghĩ rằng Malfoy có điều gì đó cần phải nói với nó, và nó cần phải biết.

...

Harry ráng lập kế hoạch, nghĩ ra những cách để bắt gặp và bắt chuyện với Malfoy và an ổn thực hiện cuộc đối thoại đó khi chỉ một trong hai thằng còn có khả năng nói chuyện, và – và cuối cùng thì, nó khẳng định là chiến tranh đã làm nó thay đổi theo nhiều cách, thế nhưng vẫn chả thể làm nó lịch sự được thêm miếng nào.

Thay vào đó, nó viết giấy cho Malfoy, chỉ vài từ “Tao xin lỗi” vào một mẩu giấy nhỏ. Nó kí cái tên ‘Potter’ vào và dúi mảnh giấy vào túi của Malfoy trên đường đi đến lớp Biến hình, mặt đỏ tưng bừng. Nó không mong đợi nhận được hồi đáp cho lắm, vậy mà hai đêm sau nó tìm thấy một miếng giấy nhét vào khe cửa phòng mình. Trên đó ghi ‘Tại sao?’

Nó không kể cho Ron và Hermione nghe, một dấu hiệu cho thấy rằng nó đang làm một chuyện hết sức ngu. Thay vào đó, nó vắt óc để nghĩ xem phải viết cái gì tiếp theo, và cuối cùng thì nó quyết định đánh trống lảng. ‘Trông mày như đang muốn nói gì đó với tao. Gì thế?’ nó ngoáy vào mảnh giấy, ráng gò chữ cho đẹp nhất có thể, và đẩy nó vào dưới khe cửa phòng Malfoy.

Nó nhận được một mẩu giấy y chang, chỉ có vài từ, ‘Tháp Thiên văn. Nửa đêm.’ Giờ thì nó chắc chắn rằng việc nó đang làm là rất quái đản, nhưng việc nhận lại mảnh giấy làm bao tử nó thót lên một cái. Nó cảm thấy – mới lạ, thực tế. Nó quyết định sẽ đi.

...

Harry cố ý đến trễ năm phút, với một chút gì đó sợ hãi rằng Malfoy sẽ chẳng thèm đến. Hóa ra nó chỉ lo lắng không đâu – Malfoy đã đứng sẵn ở lan can khi nó mở cửa bước vào. Cậu ta không quay đầu lại, và Harry bước đến đứng cạnh cậu. Chẳng giải thích được tại sao, nhưng tim nó cứ dộng liên hồi trong lồng ngực.

“Chào,” nó thì thầm, ấy vậy mà vẫn là quá to trong màn đêm tĩnh lặng. Malfoy không nhìn vào Harry – cậu chỉ gật đầu. Đây là tình huống mà Harry đã lo sợ, chỉ đơn giản là không thể giao tiếp được. Malfoy lấy đũa phép của mình ra mặc cho Harry chỉ biết đứng ngó; cậu cạ đầu đũa phép vào mặt đá của chiếc lan can, từng vạch rồi lại từng vạch, đến khi từ ‘Cảm ơn’ xuất hiện. Malfoy ngẩng lên nhìn nó, mắt ánh lên cái vẻ gần như là thách thức, và quay lưng bỏ đi.

“Ê!” Harry nói, giật mình thoát khỏi cơn sốc. Nó vươn tay và tóm lấy cổ tay Malfoy, và chết tiệt thật, nhưng cậu ấy gầy quá. Malfoy quay đầu nhìn nó, và Harry nhận ra bàn tay mình đang run.

Malfoy trừng mắt nhìn nó phản đối. “Vì cái gì?” Harry thì thầm, chỉ vào cái từ kia, và Malfoy đảo mắt một vòng. Cậu ta có vẻ băn khoăn, chỉ trong giây lát thôi, trước khi vung đũa phép thành một cung dài hướng về lan can. Đám bột trông-như-bụi-phấn phu đầy mặt đá, nhắc Harry nhớ về những lớp đường phủ trên chiếc bánh Giáng sinh trước khi Malfoy – đặt đũa phép của mình xuống, và tiến đến gần cái lan can. Cậu xòe rộng bàn tay và bắt đầu tạo hình cho đám bột, vẽ những đường cong từ dưới lên trên, lắc lắc cổ tay để chúng trông như có bóng tối. Đó là lửa, không thể chối cãi được, và Harry hiểu ra trước khi Malfoy kịp quẹt thêm vào những chi tiết, cái tủ và những núi đồ vớ vẩn và một thằng nhóc bé xíu đang cưỡi chổi.

“Ồ,” nó nói, gần như không thành tiếng. “Không phải là – Tao không –” Draco vẫn đang quay lưng về phía nó, và Harry cố vin vào cái cớ rằng hai đứa đang không nhìn mặt nhau nên mới có thể nói những lời tiếp theo. Nó định nói ‘Không có chi”, vô duyên đến đau đớn nhưng an toàn – vậy mà những gì chạy khỏi miệng nó, chân thành tuyệt đối, lại là “Tao mừng vì mình đã làm thế.”

Wednesday 3 October 2012

Suicide? No way thankyouverymuch. I'm a tough girl.

Wanna kill yourself? Imagine this. You come home from school one day. You’ve had yet another horrible day. You’re just ready to give up. So you go to your room, close the door, and take out that suicide note you’ve
written and rewritten over and over and over You take out those razor blades, and cut for the very last time. You grab that bottle of pills and take them all. Laying down, holding the letter to your chest, you close your eyes for the very last time. A few hours later, your little brother knocks on your door to come tell you dinners ready. You don’t answer, so he walks in. All he sees is you laying on your bed, so he thinks you’re asleep. He tells your mom this. Your mom goes to your room to wake you up. She notices something is odd. She grabs the paper in your hand and reads it. Sobbing, she tries to wake you up. She’s screaming your name. Your brother, so confused, runs to go tell Dad that “Mommy is crying and sissy won’t wake up.” Your dad runs to your room. He looks at your mom, crying, holding the letter to her chest, sitting next to your lifeless body. It hits him, what’s going on, and he screams. He screams and throws something at the wall. And then, falling to his knees, he starts to cry. Your mom crawls over to him, and they sit there, holding each other, crying. The next day at school, there’s an announcement. The principal tells everyone about your suicide. It takes a few seconds for it to sink in, and once it does, everyone goes silent. Everyone blames themselves. Your teachers think they were too hard on you. Those mean popular girls, they think of all the things they’ve said to you. That boy that used to tease you and call you names, he can’t help but hate himself for never telling you how beautiful you really are. Your ex boyfriend, the one that you told everything to, that broke up with you.. He can’t handle it. He breaks down and starts crying, and runs out of the school. Your friends? They’re sobbing too, wondering how they could never see that anything was wrong, wishing they could have helped you before it was too late. And your best friend? She’s in shock. She can’t believe it. She knew what you were going through, but she never thought it would get that bad… Bad enough for you to end it. She can’t cry, she can’t feel anything. She stands up, walks out of the classroom, and just sinks to the floor. Shaking, screaming, but no tears coming out. It’s a few days later, at your funeral. The whole town came. Everyone knew you, that girl with the bright smile and bubbly personality. The one that was always there for them, the shoulder to cry on. Lots of people talk about all the good memories they had with you, there were a lot. Everyone’s crying, your little brother still doesn’t know you killed yourself, he’s too young. Your parents just said you died. It hurts him, a lot. You were his big sister, you were supposed to always be there for him. Your best friend, she stays strong through the entire service, but as soon as they start lowering your casket into the ground, she just loses it. She cries and cries and doesn’t stop for days. It’s two years later. The whole school talks to a counselor/therapist at least once a week. Your teachers all quit their job. Those mean girls have eating disorders now. That boy that used to tease you cuts himself. Your ex boyfriend doesn’t know how to love anymore and just sleeps around with girls. Your friends all go into depression. Your best friend? She tried to kill herself. She didn’t succeed like you did, but she tried… your brother? He finally found out the truth about your death. He self harms, he cries at night, he does exactly what you did for years leading up to your suicide. Your parents? Their marriage fell apart. Your dad became a workaholic to distract himself from your death. Your mom got diagnosed with depression and just lays in bed all day. People care. You may not think so, but they do. Your choices don’t just effect you. They effect everyone. Don’t end your life, you have so much to live for. Things can’t get better if you give up. I’m here for absolutely anyone that needs to talk, no matter who you are. Even if we’ve NEVER talked before, I’m here for you. Copy and paste this as your status to show people there are people out there that care.