Monday 20 March 2017

20.03.2017

Tự nhiên hôm qua, lúc đang chạy xe về chung cư nhà thằng Th, bỗng nghĩ đến nhiều cái rồi trở nên buồn thiệt buồn luôn.

Tự nhiên nghĩ tới, vài năm nữa rồi cả đám tụi mình sẽ đi đâu về đâu, sẽ còn được bao nhiêu lần quây quần bên nhau như thế này nữa.

Thằng Th trước sau gì cũng sẽ qua Mỹ thôi, một nửa cuộc đời nó ở bên đó rồi, chỉ còn chờ nó tóm tém nửa còn lại để xách qua đoàn tụ. Không năm sau thì 2-3 năm nữa, rồi nó cũng sẽ đi thôi. Chẳng còn ai bắt pokemon cùng, cũng chẳng còn ai để rủ đi xem phim xoắn não. Chẳng còn cái thằng cộc tính mà hiền khô, lúc nào cũng phũ vào mặt nhưng lại là đứa để ý thật nhiều.

Thằng Tr có thể sẽ đi Nhật, có thể sẽ về hoặc có thể không. Nó thì combo luôn cả con L. Mà quan trọng là khi hai đứa nó có nhau rồi, mình cũng không dám dựa dẫm vào th Tr như trước nữa. Gì cũng nên giữ kẽ hơn một chút, vì mình biết rõ quá gần gũi nó, mình sẽ trở nên như thế nào. Mình đã vượt qua chuyện đó, qua giai đoạn đó rồi, và mình không muốn tồn tại bất kỳ nguy cơ gì khiến mình sa vào cái đống đó một lần nữa.

Nói kiểu gì thì nói, hai thằng ấy vẫn là hai trong số những chỗ dựa quan trọng nhất của mình. Có thể không quá thân, có thể không phải chuyện gì cũng nói, thậm chí có thể không cần quá ưa nhau.

Nhưng có tụi nó ở gần, mình yên lòng hơn hẳn. Cũng chẳng hiểu sao. Kiểu như tin rằng cuộc đời vẫn còn những điều tốt đẹp mà chẳng cần nhìn thấy hình dáng, chẳng cần sự bảo đảm hay lời hứa hẹn nào.

Mình cũng đã học cách tự bảo vệ bản thân, tránh việc đặt quá nhiều kỳ vọng vào bất kỳ ai. Mình chẳng kỳ vọng tụi nó làm gì cho mình cả, vậy nên mỗi lúc được quan tâm thì sẽ cảm thấy ấm áp và hạnh phúc lâng lâng hết cả tuần.

Thứ quan trọng nhất mà mình kỳ vọng ở tụi nó, chính là ở nhân cách của tụi nó thôi. Chỉ cần tụi nó vẫn là những người tốt, ít nhất là tốt trong chừng mực mình chấp nhận, thì mình vẫn sẽ còn yên lòng.

Nhưng chuyện quan trọng vẫn là,
mình còn được bao nhiêu lần bên tụi nó một cách hạnh phúc như vậy nữa?

Không chỉ mình hai thằng đó, mà còn cả con L, con P, thằng PA, vì mỗi đứa trong tụi nó đều lưu giữ giúp mình nhưng điểm sáng ấm áp nhất.

Năm nay chắc đã hết rồi. Mình còn 1-2 năm đi học tiếng Nhật cùng thằng Tr, còn 2-3 năm lâu lâu bàn chuyện pokemon cùng thằng Th, còn 1 dịp Tết năm sau để đợi 2 đứa con gái kia tụ về.

Nhưng sau đó, còn được mấy lần cả đám bên nhau đây?

10 lần? 20 lần? Cả cuộc đời sau này, còn tụ họp được đến con số 20 không?

Nghĩ tới đó xong là buồn quá chừng buồn.

Đương nhiên vẫn có thể lên máy bay và đi gặp từng đứa. Nhưng không phải đứa nào cũng sẽ dành được cùng 1 ngày để leo máy bay đi chung. Và thậm chí có được đi chăng nữa, cũng chỉ là thêm 1 lần.

Trong cả đám, mình luôn là đứa nói nhảm và nhạt nhẽo. Hơi quê một chút, nhưng không sao hết. Vì chúng nó không chê, dù là vẫn cười vào mặt. Cũng không biết là tụi nó có hiểu không, rằng mình phải thả lỏng dữ lắm mới nhảm nhí được như vậy. Ở bên tụi nó, não mình chẳng thèm hoạt động, chẳng hề nghĩ suy. Nhưng mà mình vẫn thương tụi nó lắm, và chắc tụi nó chẳng biết đâu.

Ừ, ai mà nghĩ được, nhìn mình thế này mà lại phải dựa vào ai đó - cả đám người như vậy - để sống.

Vì không có chỗ dựa tinh thần là tụi nó, thì mình trôi dạt thành một con mụ khô quắt từ đời nào rồi.

---

Muốn ôm gì đó quá. Lát về phải ôm con cá mụp.

Hôm nay sinh nhật mẹ. Xíu nữa đi mua giày. Mình sẽ luyện tập để tạo và cảm nhận vài hạnh phúc dịu dàng. Từng cái, từng cái một, để cuộc đời bớt vô nghĩa hơn.

Monday 6 March 2017

06.03.17

Nói là mình đã trở về bình thường thì đúng là lừa mình dối người.

Không, mình chẳng bình thường tí nào.

Nếu bình thường, mình đã không phải nôn nao đến thế này. Nếu bình thường, những lúc đi chơi cùng đã không phải vương vấn. Nếu bình thường, mình vẫn sẽ trơ trơ ra như đối xử với trăm vạn người khác.

Hôm thứ Bảy đi chơi, tự cảm thấy khá "bình thường". Cũng còn thấy ấm áp, cũng tận hưởng một chút, và không ôm thêm hy vọng gì, cũng suýt những tưởng tâm đã an yên.

Không còn muốn đi bên cạnh, không còn muốn gần gũi như trước nữa. Chỉ là nó dịu dàng thì vẫn awkward thôi. Mà thấy nó cũng tránh tránh mình mà, thấy rõ luôn.

Mình hiểu nó đủ để biết, nó tránh mình nghĩa là nó tôn trọng, thậm chí trân trọng mình. Ít ra mình cũng không phải là để giỡn, và giờ mình đang học cách trân trọng chuyện đó.

Nên nói chung là cũng yên ổn tạm bợ lắm.

Nhưng hôm nay, lúc chị Nga hỏi xong, tự dưng lại kích động. Mà kiểu kích động khi chưa kịp hiểu mình kích động vì cái gì.

Mình viết ra lúc này không phải để đi sâu vào căn nguyên gốc rễ của mọi chuyện. Chỉ là, mình đang chôn dần được đoạn tình cảm này xuống rồi, nhưng chưa đủ sâu. Lúc này nó không thể chịu nổi một mồi lửa nữa đâu, sẽ bùng cháy lên hoang dại như những ngày hôm trước.

Vậy nên mình viết ra để cào đi bớt những lớp rung rinh bề mặt đi. Cho đoạn xăng dầu này ngủ yên ổn đi. Mình cần bình tĩnh lại để làm việc. Mình cần tĩnh tâm lại để còn theo đuổi những chuyện khác, những người khác. Mình cần giữ lại tim mình cho mình, và dỗ dành cho nó nghỉ ngơi một chút.

Lúc nãy nó có nhắn tin trả lời lại. Và mọi chuyện lại về cái bình thường tạm bợ rồi.

Mình ngộ ra một chuyện, đó là cảm xúc của mình chỉ bùng chái khi để mình ngồi tự suy tự diễn tự quyết định mọi thứ là đúng thôi. Còn khi đối diện với hiện thực, mình nguội ngắt.

Kiểu như là, đọc tin nhắn xong, ồ một cái, hóa ra mọi chuyện vẫn tệ như vậy.

Đừng rối ren làm chi, thắp sáng hy vọng làm chi, khi bên kia đã muốn dập tắt.

Đừng tiếc nuối làm chi, khi biết xung quanh người ấy đã có đủ đầy ấm êm thân cận. Khi biết mình cũng đâu là gì đâu, chỉ là chút yếu lòng nhất thời của một ngày gió mặn mà thôi.

Mình có là gì đâu, chỉ là vài ngày trong cuộc đời họ, chút vấn vương gắn với một địa điểm du lịch đẹp. Chứ mình chẳng hiểu gì trong cuộc sống của người ta. Chẳng biết được bao vui buồn mà người ta đã từng trải. Chẳng đồng hành được cùng người ta qua khó khăn. Cũng chỉ là chút yêu thương vấn vít, chút gia vị khuấy động ngày còn xuân thôi, chứ làm gì tới độ kinh tâm động phách thề nguyền suốt kiếp chờ nhau bên kia chân trời.

Nếu một ngày có thể thẳng thắn đứng đối diện với nhau, đối mặt cho ra nhẽ, có lẽ cũng rất tốt. Nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là để đặt một dấu chấm hết yên lành thôi.

Khi đã biết có gì đón chờ ở đích đến, con đường cũng không trở nên dễ đi hơn, nhưng mình sẽ đỡ đi lạc hơn.

Buồn vui khổ ải gì, mình cũng biết mình đang đi đâu, Chỉ cần vượt qua, vượt qua, vượt qua, vượt qua, vượt qua, vượt qua.

Chôn xuống, chôn sâu xuống. Vùi đất lấp lên. Và khấn trời khấn đất rằng sẽ chẳng bao giờ có ai tìm đến đủ sâu để lôi đầu cả đám dậy.

Đến tháng Tư, mọi chuyện sẽ lại xa thật xa mà thôi. Vì sẽ chẳng còn gặp nhau được mấy lần trong suốt quãng đời này nữa. Chục lần? Hai chục lần? Cũng khó mà hơn con số đó được.

Mất cả tiếng để bình tĩnh lại. Giờ mình đã yên lòng lại rồi. Tạm bợ, nhưng yên.

Thật may vì mình là đứa ngủ nhanh. Ngủ xuyên cả cuộc đời.