Thursday 24 September 2020

24.09.2020

Có cái chuyện nhỏ con con thôi mà cũng phải cãi cho bằng được.

Xong mai hay mốt gì đó nghe ông nào nói phải mua món đó thì xách cái đít đi mà mua.

Lúc nào cũng nghe người ngoài.

Lúc nào cũng không coi mình ra gì.

Lúc nào cũng có thể làm tâm trạng mình tuột dốc thảm hại.

Lúc nào cũng có thể làm mình tủi thân.

Lúc nào cũng có thể làm mình cáu và buồn đến mất ngủ.

Dạo gần đây lúc làm mình vui vẻ hạnh phúc thì ít đến đáng thương, lúc làm mình stress thì nhiều đến vô kể.

Thực sự vẫn rất cô đơn. Quen nhau mà cô đơn đến tê lòng như vầy thì còn quen làm gì.

Quen nhau mà ngày có 24 tiếng đã mất đến 12 tiếng nghĩ về chuyện chia tay thì còn bên nhau làm gì cho khổ ra.

Lúc nào em cũng có cảm giác anh chán ghét em lắm rồi.

Lúc nào cũng có cảm giác anh chẳng coi em ra gì cả. Sức khoẻ của em, cảm xúc của em, kiểu gì rồi em cũng vượt qua được hết thôi mà, quan tâm làm chi, để ý làm chi.

Ừ thì đang dằn dỗi đó.

Nhưng chắc là cũng chẳng có gì quan trọng đâu.

Khóc đến đâu, đau lòng đến đâu,

Cũng chẳng sao đâu.

Tí thôi là hết ấy mà.

Những vết thương ấy, cứ để chúng tự khỏi thôi.

Mình không cần phải làm gì hết, chuyện tự nhiên sẽ ổn.

Chắc anh nghĩ vậy ha. Em nghĩ là anh nghĩ vậy đó.

Chuyện chẳng có gì quan trọng. Quan tâm cũng chỉ là nói câu đó hỏi câu đó,

Mình quan tâm em ấy tới vậy rồi mà còn thấy chưa đủ sao? Còn muốn làm gì nữa?

Chắc là anh nghĩ vậy. Anh mà chối, đâu phải anh nghĩ vậy đâu, là em hiểu lầm, là em tự suy diễn, là em không chịu nói gì với anh cả, làm sao anh biết được.

Vì sao á?

Vì em nghĩ rằng, em có nói anh cũng chẳng muốn nghe.

Rất nhiều lần rồi, em nói với anh là em buồn, em mệt, em mệt lắm rồi.

Để được gì?

Thật sự là không được lấy một chút mảy may quan tâm luôn ấy.

Chỉ khi nào bệnh, chỉ khi nào im lặng không còn trả lời tin nhắn, chỉ khi nào cận kề cực hạn chia tay, anh mới chợt nhớ ra em mà quay lại quan tâm lo lắng bằng tin nhắn các kiểu.

Em thèm vào ấy.

Làm cái chó gì cũng một mình. 

Bắt anh lo chung thì giống như đóng vai gà mái mẹ, miễn cưỡng cái con người đạo mạo cẩn thận là anh đi chơi liều mạng nhảy cầu nhảy núi gì đó.

Anh thì biết lo lắm. Em chỉ biết liều thôi.

Ừ em chỉ biết liều chỉ biết thiếu suy nghĩ thôi.

Lúc thì nghĩ quá nhiều nghĩ linh tinh, lúc thì ko đủ suy nghĩ. Ủa em đâu có bị tâm thần phân liệt anh ơi!?!

Em hèn lắm, em chỉ biết xả sau lưng, xả lén lút, xả hết tủi thân, hết uất ức ở cái xó này. Cái xó thân thương với em nhất.

Lúc nãy em định khóc. Nhưng không biết xui hay may, em gần như hết khóc nổi rồi.

Một ngày đúng ra được vui vẻ, lại tiếp tục kết thúc trong nước mắt.

Hôm nay thu tiền thành công không trục trặc gì, bán hết đc cây kiểng.

Hôm nay ăn cơm trưa thật ngon, được một chiếc ly thật xinh.

Hôm nay hộp card BTS cập bến, hình rất xinh rất ảo. Tặng cho T nào.

Hôm nay trúng gió, đi tập bớt 1 phần, về cạo gió bớt thêm 1 phần.

Hôm nay được khách hàng khen tiếng Anh hay. Hôm nay được nghe tâm huyết được công nhận.

Hôm nay các bạn đồng nghiệp đều thật hiền.

Còn rất nhiều cái hôm nay. Mai mốt chắc phải tập thói quen reflect lại 1 ngày.

Những cái nào gây độc gây hại, phải cố gắng bỏ qua, tự sống tốt cho chính mình.

Ai rồi cũng chỉ là người qua đường mà thôi, gặp nhau trên đường đời một thời gian, đồng hành sương gió nắng mưa, rồi thì ai cũng có chuyện riêng để lo, có quan điểm riênh để bảo vệ, có tính cách riêng để yêu thương ko ai sửa được, tự mình tự hào với cái sự ẩm ương của mình, nuôi dưỡng dạy dỗ mình nên người.

Kệ thôi.

Chuyến đi này mà không ổn, thì lại tiếp tục nghĩ đến chuyện tạm biệt thôi. 

Mình nếu đã xác định không thể cùng nhau đi đường dài, thì dù còn thích, cũng sẽ chủ động mà chia tay.

Con gái lớn rồi, quý giá nhất là thời gian. Lựa chọn sai thì mai này không có tư cách trách ai cả.

Lúc nào cũng chỉ có thể tự trách chính mình thôi.