Thursday 6 June 2013

6.6.2013

Ngồi tính một hồi mới ngộ ra, blog mình sống được 1120 ngày rồi, hay là khoảng đó.

Chậc, cảm giác lạ thật, vì mình chưa từng nghĩ đến việc có thể duy trì một thứ gì đó lâu đến thế này.

Mà mình cũng không nghĩ là blogspot lại sống lâu được đến thế này =)) Kiểu 3 năm trời mà không có hỏng hóc hay thay đổi dữ liệu gì cả. Âm thầm mà tốt, hén :))

- - -

Chơi với đám này, mình cũng học được nhiều thứ lắm. Như là nhiều khi chẳng cần biết đúng sai đâu, cứ bạn mình thì mình theo thôi. Cùng lắm thì rút vô lãnh địa của (bọn) mình rồi thủ thỉ nói chuyện khuyên nhủ bla bla. Chứ lúc phải đối mặt với một thứ gì đó khác, thì cứ nhắm mắt làm đại thôi. An tâm lắm. Mà cũng chỉ là "nhiều khi" mới nên làm, tỷ như những chuyện nhỏ nhặt. Còn chuyện lớn thì, đương nhiên, cứ suy và xét đi.

"Phải cho nó biết mình không phải là thứ mà nó đụng được
Em cứ tưởng tượng em vô một môi trường mới
em cứ cúi gằm mặt xuống
ai nói gì em cũng xin lỗi
Thì từ đó về sau nó sẽ đ' coi em ra gì cả
Còn nếu em vảnh mặt bước vào
dòm nó bằng nửa con mắt
thì nó đ' làm gì em cả
 :vvvvvvvv"

Cái này coi như bài học đầu tiên :))))

Nói chung là, cảm ơn mọi người. Cảm ơn.

- - -

Dạo này có cảm giác có người theo đuổi :v Mình có bị hoang tưởng không?

Người ta bảo Thiên Bình khi theo đuổi thì hỏi rất nhiều, mà bạn này hỏi nhiều thật :v Mấy đêm ngồi chat FB với bản rồi, lần nào cũng nhảm nhảm đâu đâu, nhưng cũng không thể nói là khó chịu..

Mà bạn ý cũng dễ thương, khá giống kiểu con trai mình thích. Nhưng vì chưa thân nên phần tích cách cứ để tạm qua một bên đã.

Thực ra mà nói thì mình thích có một mối quan hệ ba-bước-lên-chồng luôn, chứ cũng không muốn có m6ọt người bạn trai để đồng hành trên một đoạn đường ngắn ngủi. Mình lười lắm, không cần cuộc đời thi thú làm gì đâu, cứ bình bình ổn ổn đi đến hết sợi chỉ số mệnh của mình là được rồi. Mình không muốn đi nước ngoài, không muốn đi làm lương mấy chục triệu một tháng, cũng không muốn làm sếp, không muốn luồn cúi, cứ bình thản ngẩng mặt lên đi làm, vậy thôi. Hiếp đáp có lẽ là không tránh khỏi, làm việc nơi nào cũng cần phải động não mấy chuyện thị phi, âu cũng là đương nhiên. Nhưng chỉ vậy thôi.

Chừng nào mình gặp được một người muốn đi cùng con đường với mình, muốn nắm tay mình và bình tĩnh đi đến hết cuộc đời nhàm chán này, mình sẽ giữ họ chặt, chặt thiệt là chặt luôn. Sẽ túm lấy người đó và quyết tâm biến họ thành chồng mình, còn chuyện người ấy có đồng ý không thì, haiz, không phải do mình quyết định.

Tóm lại là bây giờ cứ thử dũng cảm dấn thân xem thế nào. Trước giờ đã trốn chạy rồi.

Haiz.