Saturday 29 December 2018

29.12.2018

Em buồn quá anh ơi.

Ghen thì có ghen. Nhưng giờ không chỉ là ghen, mà còn buồn thiệt buồn.

Em không biết mình bị làm sao nữa.

Nhìn thấy clip anh làm tặng sinh nhật chị, em buồn kinh khủng.

Em cũng không biết mình đang muốn gì nữa.

Chỉ biết đang ngồi gõ mà muốn khóc quá.

Lát đi chơi Vũng Tàu với anh rồi mà giờ em còn buồn quá,

buồn lắm anh ơi.


Vì một cái video, vì vài tuần tích tụ mà em muốn khóc đến nhường này,

chắc em lỡ thương anh thật rồi.

Không còn là quen thử cho vui nữa rồi.

Phải làm sao?


Em không biết phải làm sao với anh nữa.

Em không biết phải làm gì với chính em, với chuyện chúng mình nữa.


Em từng nghĩ em đủ sức,

nhưng giờ tự dưng em đánh mất cái tự tin đó rồi.




Anh ơi.

Anh ơi...

Wednesday 19 December 2018

19.12.2018

Hôm qua em uống thuốc tránh thai.

Từ lúc do dự đi mua thuốc đến lúc ngồi đọc đi đọc lại hướng dẫn sử dụng, em sợ lắm.

Em cũng không biết em sợ cái gì nữa. Sợ tác dụng phụ. Sợ lỡ dính rồi mà uống vào thì giết bé mất. Sợ lần sau anh rủ đi lại ko ôm anh được, mà lỡ ôm có chuyện gì thì hết cách. Sợ chuyện ngày ấy của em không đều, làm sao mà tính, mà canh.

Sợ hết đống trên đó. Hoặc hơn. Hoặc gì đó em không biết. Chúng cô đặc lại thành một cục sợ hãi lạnh lẽo, rối tung beng trong đầu.

Nhưng mà em vẫn uống. Uống luôn cả nỗi sợ vào lòng. Chôn chúng sâu thật sâu.

Tối đó nhìn anh chat anh cười, anh ngắm em, em nghĩ chứ, kêu nuốt bom cũng nuốt.

Sợ vậy mà không khóc tí nào, em giỏi ha anh.

---

Giờ thương anh rồi, em ghen quá ạ.

Em biết anh còn thương chị T nhiều. Cái thương nó thấm vào từng câu nói, từng lời kể, từng chút tôn trọng anh còn dành cho chị. Bao kỷ niệm vẫn quấn quýt, bao nuối tiếc vẫn đủ đau để cất thành lời.

Mấy lúc em nghĩ chứ, chị ấy chỉ cần nói một tiếng, là em mất anh ngay.

Chỉ cần chị ấy đổi ý,
Nếu anh có chọn khác đi,
Chắc anh chỉ còn ở lại với em vì hai chữ trách nhiệm.

Mà,
Nếu một người miễn cưỡng ở lại với em chỉ vì em cho họ cái gì đó,
Em thà đuổi anh đi.

Nếu anh chọn em vì em hợp với anh, em hiểu được anh,
anh thoải mái được khi bên em,
anh thấy muốn dành với em một đoạn đời,
thì dù Trời đến cướp, em cũng không để anh đi.

Nhưng nếu vì lý do kia,
Vì anh thấy có lỗi, 
Vì anh thấy em tội nghiệp,
Thì dù có phải bỏ nhà bỏ xứ,
Em cũng sẽ cút đi thật xa,
trốn vào xó xỉnh nào đó,
cho khuất mắt anh đi, để anh tuỳ nghi lựa chọn.
Coi như món quà cuối em tặng anh là sự thanh thản.

Vì em lỡ thương anh mất rồi.

---

Có thể do thuốc, hôm nay em mệt, nhức đầu, em khó tính khó nết khó chịu ghê nơi. 

Cố với em nha.

Thương nhiều.

-lá thư không bao giờ gửi anh.