Tuesday 18 October 2011

MA5IMUM

Haha, các người chỉ giỏi chế nhạo tôi :)) Các người nói chỉ có con nít mới yêu cái kiểu như tôi, mới mơ hão như tôi. Các người bảo tôi yêu mù quáng, tôi hoang tưởng vào một tương lai không có thực.

Nhưng mà này, các người không biết ư? 

Rằng tình yêu của một đứa trẻ mới là một trong những tình yêu chân thật nhất, thuần khiết nhất?

Rằng ước mơ cho hạnh phúc của người mình yêu thương chính là chúc phúc cho họ, là chung tay gửi gắm khát vọng hạnh phúc của họ vào tương lai?

Các người có yêu họ không?

Vậy tại sao các người lại không lạc quan hộ phần của họ? 



Các người bảo phải biết nhìn vào thực tế, phải biết phân tích tình hình, và khinh thường cũng như khó chịu với những ảo vọng phi-logic của người khác. Hình như các người đã quên rằng, chẳng thứ logic nào có thể lý giải được tình cảm và những giấc mơ. Và các người cứ như vậy, phô ra cái vẻ trưởng thành nửa mùa của mình.

Làm vậy, có được gì không?

Có giúp ích gì được cho ai không?



Các người có YÊU họ không?

Có GIÚP ÍCH gì được cho họ chưa?


Vậy sao lại cứ thích vùi dập ước mơ của người khác, bóp méo đi cái thành ý mà người khác dành cho họ? Sao lại cứ ngăn cản người khác ước vọng cho hạnh phúc của người mà họ yêu thương?

Các người có hơn gì những-con-người-mơ-hão, những đứa-con-nít đây không? Hơn chỗ nào? Có chắc là mình giỏi hơn không? Có chắc chắn là SUY LUẬN của mình đúng hay không?

Các người có chắc, rằng MÌNH CÓ BIẾT TÍ TI GÌ CỦA SỰ THẬT HAY KHÔNG, hay tất cả chỉ là cái SUY DIỄN của các người? Các người có căn cứ hơn lũ-con-nít này chắc? Thật nực cười và ấu trĩ khi nghĩ rằng mình biết nhiều hơn người khác, khi những nguồn tin của các người chẳng phải là của riêng ai.


Các người không nói được câu chúc phúc cho họ, không dám ước cho họ hạnh phúc, và thế là ghen ghét, khinh mạn, dùng cái nhỏ nhen của mình để phá bĩnh những việc làm ấy của người khác à?


CÁC NGƯỜI CÓ YÊU HỌ KHÔNG?

Hay chỉ quan tâm đến bản thân, muốn khoe ra cái "sâu sắc", "nhạy bén", "tỉnh táo", hay đủ thứ vớ vẩn gì đấy mà các người tự phong cho mình?


Biết gì không, tôi khinh nhất là cái hạng, dù trong thâm tâm cũng rất vui đấy, rất hy vọng cũng như mơ mộng về cái tương lai "ảo tưởng" ấy đấy. Nhưng khi thấy người khác "thực tế" thì lại đua theo.

Hạng người ấy, tôi không dám nghĩ rằng họ đủ can đảm nói rằng họ YÊU thực sự. Có không? Hay là chỉ chạy theo bám đuôi người khác, dựng nên  một vở "kịch tính" cho đời mình? Học đòi "sâu sắc"?



Nếu yêu thương họ thì hãy chúc cho họ hạnh phúc, và chấp nhận hạnh phúc của họ dù nó đến dưới bất kỳ hình thức nào, vì tôi nghĩ đó là điều ít nhất mà đa số những con người yêu thương HỌ thực sự ở đây có thể làm được. Vì khi yêu thương MỘT NHÓM NGƯỜI, cũng có nghĩa là yêu thương luôn cả hạnh phúc của HỌ.


Còn nếu không, vui lòng xéo xa ra và hạn chế khoe mẽ những lời khó nghe của mình đi. Đừng làm hoen ố tình yêu của người khác. Nếu không chấp nhận hạnh phúc của họ, không chấp nhận một tương lai đẹp nhất cho họ, thì đừng tự nhận là mình YÊU họ. Các người không đáng.



...



Bản thân tôi khi nghe đoạn nhạc ấy, đã thực sự rất vui. Tôi không dám nói rằng mình hạnh phúc, nhưng thực sự tôi đã cảm nhận được niềm vui quen thuộc mà đã từ lâu tôi không còn được cảm nhận. Niềm vui khi được nghe một ca khúc mới của 5 con người ấy.


Dù tôi đã có nghe Maximum bao nhiêu lần trước đây, thì đối với tôi, đây vẫn là một bài hát mới của 5 con người mà tôi yêu quý. Nó mới vì tôi chưa bao giờ được nghe qua, chưa bao giờ được cảm nhận giọng ca của đầy đủ 5 con người hòa vào ca khúc ấy.


Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ lần cuối cùng tôi còn cảm nhận được niềm vui này?

Vốn chỉ còn sót lại vài phần trong kí ức, nhưng ngày hôm nay cảm giác ấy lại quay về, đột ngột đến ngỡ ngàng...



Trong cùng một ngày, tôi được thấy Yunho và Changmin bật lại ca khúc của cả 5 người khi tập luyện. Họ vốn có thể bật bài hát của riêng họ. Họ vốn có thể vất bản nhạc ấy đi. Nhưng họ đã không làm vậy, họ đã giữ lại, và trân trọng nó còn hơn cả bài hát của mình.


Và, cũng trong ngày hôm nay, Jaejoong, Yoochun và Junsu đã cùng biểu diễn Stand By You. Cũng là một bài hát của cả 5 người từ những ngày xưa cũ vui vẻ ấy.


Vậy tôi có quyền hạnh phúc không? Có quyền được mơ mộng không? Rằng cái ngày mà bọn họ trở về bên nhau đã rất gần?


Tôi có quyền hạnh phúc không, khi 5 con người ấy lần lượt nhắc lại và trân trọng những kỉ niệm bên nhau ấy.

Tôi có quyền mơ mộng không, khi tưởng tượng rằng họ đang dùng hết khả năng của mình để gửi cho nhau những thông điệp yêu thương? Jaejoong, Yoochun, Junsu, những ngọn gió tài năng nay đã được tự do tung cánh, tự do bày tỏ tình yêu, nỗi nhớ cũng như bất kỳ những cảm xúc nào khác của mình, ít nhất thì cũng tự do hơn ngày trước rất nhiều. Còn Yunho và Changmin thì nào có được như vậy? Họ vẫn còn hình tượng cần phải giữ, còn miếng cơm manh áo phụ thuộc vào người khác. Thế mà họ vẫn tận dụng bất kỳ kẽ hở nào để đáp lại những yêu thương của 3 con người kia, có phải thế không?


Họ có còn yêu thương nhau hay không, tôi không chắc chắn. Nhưng tôi hoàn toàn tin vào điều đó, và tôi nguyện toàn tâm toàn ý nguyện cầu cho điều đó thành hiện thực. Đó là lựa chọn của tôi, và không ai có thể thay đổi được nó trừ tôi.

Friday 14 October 2011

[50TFs] Day 1 - Day 3

Day 1. I'm not afraid of anyting but responsibility :(

Đúng vậy. Ngoài những người mình yêu quý ra, thì cái mình sợ nhất trên đời chính là trách nhiệm.


Có thể lúc ban đầu mình sẽ rất hào hứng với nó, rất hăng hái hoàn thành nó. Nhưng, vì cái bản tính mau chán của mình, mình sẽ sớm gạt bỏ nó và gây khổ cực cho biết bao người xung quanh.


Điển hình là YunYunKun, thật đáng tiếc khi đó là nơi mình không muốn quay lại nhất trong tất cả các chốn trên mạng này. Nói thẳng ra thì, vốn dĩ ngay từ đầu mình đã trốn tránh trách nhiệm, đã không muốn đứng ra làm admin. Nói thẳng nữa thì, cái rum ấy vốn dĩ là của Kinz. Nhưng vì sao mình lại bị cuốn vào cái vòng xoáy chết tiệt đó, vì sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này, mình cũng chẳng rõ. Có thể chuyện đó cũng có phần của những người khác, nhưng có lẽ, phần tội lớn nhất là của mình, vì đã trẻ con mà quyết định sai lầm, vì đã ngu ngốc mà làm theo ý mình. 


Khi phải gánh trên vai sự vui vẻ, thoải mái của người khác, phải làm quen với những quản lý, sắp xếp, những cãi cọ, gây gổ và gồng mình "lớn lên" để có thể làm đầu tàu cho một tập thể, mình biết, mình đã sai rồi. Chính mình đã tự biến cộng đồng mạng, đáng ra phải vui vẻ và thoải mái, không ràng buộc này, trở thành một gánh nặng cho bản thân. Là mình tự chuốc lấy thôi. Và giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Thôi thì, coi như một bước sai lầm của cuộc đời. Dù sao thì, cái sai lầm này cũng đã giúp mình trưởng thành phần nào, giúp mình có thêm những mối quan hệ tốt đẹp, và hơn cả là giúp mình hiểu bản thân mình hơn.


Mình, vốn là người hoàn toàn không phù hợp với trách nhiệm.





Day 2. I dislike people who always try to show off their 'emotional side' although they feel nothing. All fake~ 


Đúng vậy, mình chúa ghét những loại người như thế. Họ làm ra vẻ như ta đây rất "nhạy cảm", "tinh tế", đôi lúc "tự kỉ" hay "sâu sắc" theo cái kiểu mà họ tưởng người khác sẽ ganh tị. Có gì đó đáng khinh, và cũng đáng thương nữa.


Và đáng ghét nhất là cái dạng tỏ ra như thế nhằm ra vẻ "người lớn", dằn mặt người khác. Họ nghĩ, những câu chữ của họ là hay, là thâm thúy. Họ nghĩ, rằng cảm xúc của họ là thâm sâu khó ai sánh bằng, là chuẩn mực cho người khác và khó mà chấp nhận ai đó không CẢM NHẬN giống như mình. Nực cười, đã gọi là cảm nhận rồi thì làm quái gì có chuyện giống nhau được cơ chứ??? Vậy mà khi được khuyên giải, họ lại ra vẻ "Ta đây đã biết tỏng tòng tong rồi", cụ thể là "Tôi biết chứ, 9 người 10 ý mà, tôi đâu có quyền ý kiến". Lên mặt thế đấy, và thái độ thì đáng ghét cực kì.


Tất cả những dạng người như thế, mình đều xem là con nít. Những đứa trẻ chưa chấp nhận được cái tôi của người khác.


Tốt nhất, có cảm thì hẵng có nói. Nếu không sẽ giả tạo lắm.




Day 3. When I'm nervous or scared, I'm exeptionally calm, though mah heart races w full speed. Well, the face never shows anything anw.


Lúc đối mặt với ngày hôm ấy, cái ngày bị ghi vào sổ đầu bài một cách đáng xấu hổ ấy, mình đã rất, rất sợ hãi. Sợ hãi đến run rẩy, nhưng đủ tê liệt để không thể hiện ra. Vẫn biết là dám làm dám chịu, nhưng vẫn sợ. Sợ cô Vân buồn, tức giận, tệ hơn nữa là làm cho mình thất vọng, làm sụp đổ hình tượng của cô trong mình. Sợ bố mẹ biết được, sợ các thầy cô khác đọc sổ đầu bài và thấy được, sẽ mang tiếng xấu rất lâu về sau~


Nhưng, có lẽ vận may vẫn chưa tận, cô đã không hề làm mình thất vọng, trái lại còn làm tăng thêm sự nể phục của mình dành cho cô. Các thầy cô khác cũng không có thói quen vọc sổ đầu bài (may nhất là cô Duyên cũng không có thói quen đó), nên hầu như không ai nhìn thấy chuyện đó cả. Và cũng thật may, là mọi chuyện cũng đã qua. Dù mai này có còn gặp lại đi chăng nữa, như lúc phát bài chẳng hạn, thì mình nghĩ mình vẫn có thể đối mặt được.


Nhưng cái vấn đề là, trong cơn sợ hãi ấy, ngoài mặt mình hoàn toàn bình thản.Vẫn cười đùa, vẫn tỏ ra mạnh mẽ như bao ngày bình thường khác. Có người từng bảo mình lỳ lợm. Mình không quan tâm. Chẳng ai bắt được mình PHẢI thể hiện một cảm xúc gì đó ra cả, nếu mình không muốn.



Mình tự hào khi là một đứa lỳ lợm~

Sunday 2 October 2011

No more heroes

When the waves are crashing down
Pulling you to sorrow
I will sail you back to shore
When there are no more heroes

Khi những ngọn sóng vỡ vụn bên bờ
Kéo cậu chìm vào nỗi buồn thương
Tớ sẽ đem thuyền đến đưa cậu về
Khi trên đời không còn anh hùng nữa

Over under, near or far
I’ll be right beside you
Standing here with open arms
When there are no more heroes

Dù trên hay dưới, gần hay xa
Tớ sẽ mãi ở bên cạnh cậu
Sẽ mãi chờ và dang rộng đôi tay
Khi trên đời không còn anh hùng nữa

Chorus:
And through it all
And through it all
When you’re tired and you stumble I will carry you

Vượt qua tất cả
Vượt qua tất cả
Khi cậu kiệt sức và gục ngã, tớ sẽ đỡ cậu dậy

When starlight falls, my love will guide you home
You’ll never be alone
When there are no more heroes

Khi những vì sao rơi xuống, tình yêu của tớ sẽ dẫn cậu về nhà
Cậu sẽ không bao giờ phải cô đơn
Khi trên đời không còn anh hùng nữa

It was you who showed me how
Brought me back to glory
Through hopelessness and darkest days
It was breath you gave me 

Cậu chính là người giúp tớ tỉnh ngộ
Mang tớ về với vinh quang
Giúp tớ vượt qua những ngày tối tăm và vô vọng nhất
Cái cậu cho tớ, chính là hơi thở

Chorus x 3 


Khi trên cuộc đời này, không còn anh hùng nữa....

Giấc mơ trưa

 Em nằm em nhớ
Một ngày trong veo
Một mùa nghiêng nghiêng
Cánh đồng xa mờ
Cánh cò nghiêng cuối trời


Em về nơi ấy
Một bờ vai xanh
Một dòng tóc xanh
Ðó là chân trời
Hay là mưa cuối trờỉ



Và gió theo em trôi về con đường
Và nắng theo em bên dòng sông vắng
Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm
Người đã quên đi những lần em buồn.


Từng dấu chân xưa trên đường em về
Giờ đã lên hoa những nhành hoa vắng
Người đã đi qua những lời em kể
Này giấc mơ trưa bao giờ em về
Một tiếng chuông chùa


* Này giấc mơ trưa bao giờ em về?
Một giấc mơ vắng.

Saturday 1 October 2011

Xin hãy trân trọng những gì đã từng có
Nâng niu những gì đang nắm trong tay
Và mỉm cười đón nhận những gì sẽ đến.
Hồi ức
Có thể sẽ mất đi,
Nhưng tình yêu
Là vĩnh cửu.
Nếu một ngày nào đó, thật xa
Ngày mà 5 không còn là 1
Xin hãy để bản thân quay về thời khắc này
Cảm nhận tình yêu này, cái ấm áp này
Một lần nữa.
Chúng ta là Cassiopeia cơ mà!
Vậy nên, xin hãy dõi theo năm con người ấy
Ủng hộ họ, tin tưởng họ...
...till the end...