Tuesday 18 October 2011

MA5IMUM

Haha, các người chỉ giỏi chế nhạo tôi :)) Các người nói chỉ có con nít mới yêu cái kiểu như tôi, mới mơ hão như tôi. Các người bảo tôi yêu mù quáng, tôi hoang tưởng vào một tương lai không có thực.

Nhưng mà này, các người không biết ư? 

Rằng tình yêu của một đứa trẻ mới là một trong những tình yêu chân thật nhất, thuần khiết nhất?

Rằng ước mơ cho hạnh phúc của người mình yêu thương chính là chúc phúc cho họ, là chung tay gửi gắm khát vọng hạnh phúc của họ vào tương lai?

Các người có yêu họ không?

Vậy tại sao các người lại không lạc quan hộ phần của họ? 



Các người bảo phải biết nhìn vào thực tế, phải biết phân tích tình hình, và khinh thường cũng như khó chịu với những ảo vọng phi-logic của người khác. Hình như các người đã quên rằng, chẳng thứ logic nào có thể lý giải được tình cảm và những giấc mơ. Và các người cứ như vậy, phô ra cái vẻ trưởng thành nửa mùa của mình.

Làm vậy, có được gì không?

Có giúp ích gì được cho ai không?



Các người có YÊU họ không?

Có GIÚP ÍCH gì được cho họ chưa?


Vậy sao lại cứ thích vùi dập ước mơ của người khác, bóp méo đi cái thành ý mà người khác dành cho họ? Sao lại cứ ngăn cản người khác ước vọng cho hạnh phúc của người mà họ yêu thương?

Các người có hơn gì những-con-người-mơ-hão, những đứa-con-nít đây không? Hơn chỗ nào? Có chắc là mình giỏi hơn không? Có chắc chắn là SUY LUẬN của mình đúng hay không?

Các người có chắc, rằng MÌNH CÓ BIẾT TÍ TI GÌ CỦA SỰ THẬT HAY KHÔNG, hay tất cả chỉ là cái SUY DIỄN của các người? Các người có căn cứ hơn lũ-con-nít này chắc? Thật nực cười và ấu trĩ khi nghĩ rằng mình biết nhiều hơn người khác, khi những nguồn tin của các người chẳng phải là của riêng ai.


Các người không nói được câu chúc phúc cho họ, không dám ước cho họ hạnh phúc, và thế là ghen ghét, khinh mạn, dùng cái nhỏ nhen của mình để phá bĩnh những việc làm ấy của người khác à?


CÁC NGƯỜI CÓ YÊU HỌ KHÔNG?

Hay chỉ quan tâm đến bản thân, muốn khoe ra cái "sâu sắc", "nhạy bén", "tỉnh táo", hay đủ thứ vớ vẩn gì đấy mà các người tự phong cho mình?


Biết gì không, tôi khinh nhất là cái hạng, dù trong thâm tâm cũng rất vui đấy, rất hy vọng cũng như mơ mộng về cái tương lai "ảo tưởng" ấy đấy. Nhưng khi thấy người khác "thực tế" thì lại đua theo.

Hạng người ấy, tôi không dám nghĩ rằng họ đủ can đảm nói rằng họ YÊU thực sự. Có không? Hay là chỉ chạy theo bám đuôi người khác, dựng nên  một vở "kịch tính" cho đời mình? Học đòi "sâu sắc"?



Nếu yêu thương họ thì hãy chúc cho họ hạnh phúc, và chấp nhận hạnh phúc của họ dù nó đến dưới bất kỳ hình thức nào, vì tôi nghĩ đó là điều ít nhất mà đa số những con người yêu thương HỌ thực sự ở đây có thể làm được. Vì khi yêu thương MỘT NHÓM NGƯỜI, cũng có nghĩa là yêu thương luôn cả hạnh phúc của HỌ.


Còn nếu không, vui lòng xéo xa ra và hạn chế khoe mẽ những lời khó nghe của mình đi. Đừng làm hoen ố tình yêu của người khác. Nếu không chấp nhận hạnh phúc của họ, không chấp nhận một tương lai đẹp nhất cho họ, thì đừng tự nhận là mình YÊU họ. Các người không đáng.



...



Bản thân tôi khi nghe đoạn nhạc ấy, đã thực sự rất vui. Tôi không dám nói rằng mình hạnh phúc, nhưng thực sự tôi đã cảm nhận được niềm vui quen thuộc mà đã từ lâu tôi không còn được cảm nhận. Niềm vui khi được nghe một ca khúc mới của 5 con người ấy.


Dù tôi đã có nghe Maximum bao nhiêu lần trước đây, thì đối với tôi, đây vẫn là một bài hát mới của 5 con người mà tôi yêu quý. Nó mới vì tôi chưa bao giờ được nghe qua, chưa bao giờ được cảm nhận giọng ca của đầy đủ 5 con người hòa vào ca khúc ấy.


Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ lần cuối cùng tôi còn cảm nhận được niềm vui này?

Vốn chỉ còn sót lại vài phần trong kí ức, nhưng ngày hôm nay cảm giác ấy lại quay về, đột ngột đến ngỡ ngàng...



Trong cùng một ngày, tôi được thấy Yunho và Changmin bật lại ca khúc của cả 5 người khi tập luyện. Họ vốn có thể bật bài hát của riêng họ. Họ vốn có thể vất bản nhạc ấy đi. Nhưng họ đã không làm vậy, họ đã giữ lại, và trân trọng nó còn hơn cả bài hát của mình.


Và, cũng trong ngày hôm nay, Jaejoong, Yoochun và Junsu đã cùng biểu diễn Stand By You. Cũng là một bài hát của cả 5 người từ những ngày xưa cũ vui vẻ ấy.


Vậy tôi có quyền hạnh phúc không? Có quyền được mơ mộng không? Rằng cái ngày mà bọn họ trở về bên nhau đã rất gần?


Tôi có quyền hạnh phúc không, khi 5 con người ấy lần lượt nhắc lại và trân trọng những kỉ niệm bên nhau ấy.

Tôi có quyền mơ mộng không, khi tưởng tượng rằng họ đang dùng hết khả năng của mình để gửi cho nhau những thông điệp yêu thương? Jaejoong, Yoochun, Junsu, những ngọn gió tài năng nay đã được tự do tung cánh, tự do bày tỏ tình yêu, nỗi nhớ cũng như bất kỳ những cảm xúc nào khác của mình, ít nhất thì cũng tự do hơn ngày trước rất nhiều. Còn Yunho và Changmin thì nào có được như vậy? Họ vẫn còn hình tượng cần phải giữ, còn miếng cơm manh áo phụ thuộc vào người khác. Thế mà họ vẫn tận dụng bất kỳ kẽ hở nào để đáp lại những yêu thương của 3 con người kia, có phải thế không?


Họ có còn yêu thương nhau hay không, tôi không chắc chắn. Nhưng tôi hoàn toàn tin vào điều đó, và tôi nguyện toàn tâm toàn ý nguyện cầu cho điều đó thành hiện thực. Đó là lựa chọn của tôi, và không ai có thể thay đổi được nó trừ tôi.

No comments:

Post a Comment