Friday 19 April 2013

19/4/2013

Ngồi xem lại Công chúa thiên nga mà nhớ đến phát khóc...

Wednesday 17 April 2013

17.04.2013

Dạo này tay mình dễ run quá... Người lúc nào cũng như sắp xỉu, nhất là khi tâm lý căng thẳng...

Trong hai, ba ngày mà mình run rẩy đến năm lần. Mà mỗi lần run xong thì mệt lắm.

Hôm kia lúc nói chuyện với cô Thỏ, xin lỗi và an ủi cô này nọ, coi phởn phơ vậy chứ mà tay run hết cả lên, vì rất sợ lỡ lời rồi gây ra chuyện gì đó không cứu vãn được. Nhớ hôm qua nói chuyện với chị kia cũng run cả tay, lúc xin lỗi chị ấy cũng vậy. Rồi hôm nay lúc cô đọc điểm mình 1/30, đm, là một trên ba mươi điểm đó, dù chỉ là đọc nhầm thôi nhưng cũng làm mình sợ và hoảng hốt kinh khủng, tay run bần bật.

Rồi cả lúc này đây, tay mình cũng đang run.

Mình vốn đã lo sợ vì độ gần gũi của họ đối với mình, vì những ảnh hưởng của họ đối với mình. Nhưng nặng nề thế này thì đúng là mình chưa nghĩ đến.

Nặng nề quá, mệt mỏi quá. Mà thực chất chuyện có gì đâu.

Mình không muốn nói thẳng với họ, rằng mình biết họ sẽ làm bung chuyện này ra, và mình sẽ rất ghét điều đó, có khi ghét luôn cả họ. Mình không muốn vì mình mà Crys bị liên lụy, chứ họ thì có liên quan gì đến GC?

Ừ, nhưng chuyện chỉ là man mác buồn thôi nếu nó dừng lại ở đó.

Cái làm mình buồn nhất là cách họ phản ứng với việc mình không kể chuyện cho họ nghe.

Ừ mình biết họ quan tâm đến mình, nghĩ lại thì cũng vui lắm, nhưng đâu phải chuyện gì cũng nói ra với nhau được. Thà là chuyện ngoài đời, mình cãi nhau với anh A bạn B con C, muốn mình nói mình kể bao nhiêu cũng được. Đằng này là chuyện ở trong diễn đàn, với những người họ biết và nhiều khi còn là thân quen, mình thực sự không muốn. Họ thương mình, và mình nghĩ họ sẽ nhảy dựng lên đòi lại công bằng cho mình, không biết liệu mình có đang hoang tưởng?

Cái mình sợ nhất chính là cái cố-gắng-tỏ-ra-ngầu của họ. Cái mà họ cho rằng ai cũng đang làm. Nhiều lúc họ đưa ra những quyết định mà họ cho là ngầu nhất, là hay nhất, chứ không phải là đúng đắn nhất. Và điều đó làm mình hơi nản...

Có lẽ đây là lần đầu tiên mình quá stress để viết cho dài thêm...

Thôi, bỏ đi.