Sunday 29 January 2012

Little loved ones ♥

Namine, Axel, Roxas...

Sakura, Fye, Kurogane, Syaoran, Tomoyo, Touya...

Miaka, Nuriko,...

Ran Mori, Kaitou...

Naruto, Sakura, Sasuke, Heiji, Kakashi, Gaara...

Inu, Kagome,...

Kamui...

Haseo, Atoli, Kuhn...

Bella...

Draco...


Không biết hết chưa nhỉ, những nhân vật mình yêu quý...?

Chỉ sợ sẽ quên... Thị phi nhiều lắm, nhiễu loạn mất cảm xúc... :)

Mình thích ai cũng không kiểm soát được... Vậy thì thích làm gì, nhỉ? :)

Thực rất, rất thích những nhân vật này... Họ đều là nơi mình tìm về...

Những tình yêu nhỏ của tôi ơi~ ♥

Tuesday 24 January 2012

19.01.2012

Cái phim Switch hay quá ;___; Nhiều người có lẽ sẽ nói phim không có gì đặc biệt, nhưng nhìn cách đứa nhỏ ấy yêu thương mẹ và "bố" của nó thật... khiến người khác không khỏi động lòng...


Nhẹ, sâu, có chút gì đó lắng đọng mà đáng thương...


Một phim hiếm hoi làm mình động lòng dạo này... Muốn ôm cái TV quá đi :x

Hôm nay lau chùi đc gần xg cái phòng rồi nhé ~

Quyết tâm sẽ dần tập vẽ lại.

Thursday 19 January 2012

[FIC] four page letter

four page letter – lá thư bốn trang
Đẩy cánh cửa, cuối cùng tôi cũng về đến nhà
Ướt đẫm cùng khắp
Anh đưa cho tôi chiếc khăn và trở thành điều duy nhất tôi còn nhìn thấy
Dido; Thank You


Author: [info]quirke
Translator: Moonrabit
Pairing: HoMin, maybe OT5. Anw, it's Changmin-centric.

Don't need specified permission to translate this fic. The author already allow them all.

PLZ DO NOT TAKE OUT!


Wednesday 18 January 2012

Đau

Hôm trước phải tìm trong đống giấy cho ra cuốn sgk Hóa 10... Bỗng thấy vài thứ làm lòng đau đớn đến quặn thắt...

Từ năm lớp 2, lớp 3 rồi... Niềm vui gần như duy nhất của mình là vẽ... Ừ, là vẽ chứ không phải truyện...  Truyện là đến lớp 7 cơ, nhưng cùng lắm cũng chỉ ngang hàng với vẽ chứ không hơn...

Ấy vậy mà.., Giờ bàn tay này không còn vẽ được cái "hồn" nữa... Không còn vẽ được những nụ cười, những nỗi đau... Giờ chỉ còn cách đánh máy ra, nhưng đó nào có phải là cái mình yêu thích...?


Hoa lá cỏ cây... Quần áo... Những thứ vô hồn, thô mộc... Mỗi nét vẽ là một lần cứa vào tim... Đau, đau lắm...

Đến mấy lần vô thức vẽ ra những đôi mắt, những bàn tay vào giấy tập... Càng vẽ càng đau, chỉ muốn ứa nước mắt ra... Nhưng vì là trong lớp, nên bản năng kiềm lại được... Chứ còn ở nhà, mình thậm chỉ còn không dám động vào cây chì, cục tẩy...

Cầm xấp giấy vẽ hoen vàng từ lớp 10 lên, suýt nữa không kiềm chế được mà bật khóc... Niềm vui, nỗi buồn của mình gửi hết vào đó... Có thế mình mới có thể sống vô ưu, vô lo, vì hồn mình, cảm xúc của mình đã gửi cả vào những đôi mắt ấy...

Giờ... chỉ có thể giải tỏa bằng những con chữ... Đừng hỏi sao mình bỗng giỏi văn, bỗng ghét văn nghị luận mà lại viết giỏi văn biểu cảm... Cái giá phải trả đắt lắm, đắt vô cùng...

Haha, hồi ấy mình còn vẽ cả truyện... Đúng thật, có cảm xúc thì mới ra được cái hồn cho truyện tranh, chứ cái kiểu khô khốc như bây giờ thì... đến mình còn thấy khinh bản thân...



Đau đớn có, hối hận có, tiếc thương cho đôi bàn tay gần như phế này cũng có... Nhưng đều là chuyện đã rồi, không thể quay đầu lại... Chung quy thì cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi, chứ không phải là một lựa chọn sai lầm của mình, nên mình không có cái gọi là "hối hận" nhiều lắm...

Thi thoảng vẫn có người lấy chuyện mình ngất xỉu lần ấy ra trêu đùa. Mình chỉ có nước gượng cười... Thà là chỉ có ngất xỉu, mình vẫn có thể lấy nó ra đùa giỡn, vui vẻ thật lòng... Nhưng nghĩ đến những hậu quả sau đó, thực sự là không thể cười nổi...


Những ngày kinh hoàng ấy, khi thấy sau bao lần luyện tập vẫn vô vọng ấy, mình chỉ biết vùi đầu vào chăn mà khóc... Cái vẽ vời của mình, vốn dĩ đã bị cho là nhảm nhí... Giờ mình phế như vậy, có khi bố mẹ, bạn bè còn cho đó là chuyện tốt... Mà mình cứng cỏi thế, vui vẻ thế, giờ thì LÀM THẾ QUÁI NÀO để khóc trước người khác, thể hiện nỗi đau ra mà mong được an ủi đây?


Từ rất lâu, lâu lắm rồi, chưa từng có ai an ủi mình... Không thể trách được, vì đa phần là mình tự đứng lên trước khi họ kịp nhận ra, chứ đừng nói là an ủi...

Biết được cái cô đơn, lạc lõng ấy, cũng là biết được giá trị của sự ấm áp, biết cách sử dụng nó để thu phục tình cảm của mọi người...

Haha, các người thấy tôi dễ hòa đồng, ăn sung mặc sướng, được yêu thương... Ừ, ghen tị với tôi đi, ganh ghét vào, tôi liền cho các người xem cái giá cho sự sung sướng đó. Các người có dám trả không?


Bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu nước mắt đắng nghét nuốt ngược vào bụng, các người có dám chịu?


Giờ, cả những trang giấy, những nét bút bầu bạn, tôi cũng chẳng còn... Lên máy thì bị mắng, bị chửi còn thua con hủi đầu đường. Tôi còn gì?


Càng nghĩ càng thấy thảm. Càng nhìn những trang giấy càng thấy đau. Đau đến tận tâm can, nhưng tất cả những gì có thể làm chỉ là cắn răng chịu đựng.


Thực muốn ôm một ai đó quá...

[FIC] sunny otaku

sunny otaku
Bằng những từ ngữ vượt thời gian, và những tấm ảnh vô giá
Chúng ta sẽ bay như những chú chim ngoài hành tinh
Jason Mraz; A Beautiful Mess

Author: [info]quirke
Pairing: YunJae
Translator: Moonrabit
PLZ DO NOT TAKE OUT!


[FIC] My Guardian Angel

[ YunJae Fiction ] My Guardian Angel 

~Link gốc~ 


Author: kami_no_kami@LJ

Translator: Moonrabit@SPVN

Editor: Độc Hàn Phong@SPVN

Link to the original fiction: My Guardian Angel

(Đã được sự cho phép của tác giả trước khi dịch)




A PROJECT DONE BY SLY - the STARLIT SKY TEAM of SPVN


Pairings: YunJae/JaeHo


Rating: PG


Genre: Fantasy + Drama


Length: One-Shot / 1000+


Summary: Yunho đang được đều trị trong bệnh viện, bỗng lên cơn đau tim trong giấc ngủ. Anh bỗng mơ về một thiên thần đưa anh đến Ngưỡng cửa của Thiên Đường. Đây là ngày cuối cùng của Yunho chăng?


*Note: This is my 1st entry to a fiction writing contest from yunjae_ftw

[FIC] unspoken words


unspoken words

Author: une_topaze

English's beta: under_an_oak

Trans: Tử Phong Quang

Editor: Mun

homin | pg-13 | 2,516 words

Have permission

~Link gốc~ 

Disclaimer: No permission has been given and since no money is being made here, no infringement is intended. This is a work of fiction inspired by some TVXQ's real life incidents/comments. My fanfics are meant for the enjoyment of fans only.

Changmin finds it easier to express himself through writings when it comes to riida-sshi.




•NOTEs:

- Một món quà nho nhỏ gửi tặng Què hyung sinh nhật tròn 20 :x tặng một người đã già rồi lại còn què ;)) mà em yêu vô cùng :"> hy vọng hyung sẽ thích... mặc dù thật tiếc vì đã không tìm được fic Changminho ;_; hì hì SINH NHẬT HẠNH PHÚC HYUNG NHÉ!! :x

- Và rất cảm ơn Mun Mun vì sự giúp đỡ tận tình của em :)

- Tài hèn sức mọn muốn bon chen :"> đọc và góp ý giúp tớ các bạn nhé!

[FIC] how to build a time machine

[FIC] how to build a time machine
Làm thế nào để chế tạo một cỗ máy thời gian
Junsu/Yoochun
~2200w. PG-13
một chuyện tình nhìn lại.

~Link gốc~

T/N: trans with author's permission
Vốn định trans fic này tặng mn vào YooSu Day nhưng không kịp

Tặng Yu cưng, người luôn có thể bấn loạn YooSu với bất kỳ hành động nhỏ nhặt nào.

Yat béo, cứ coi như đây là quà cho mi Sau này sẽ cố gắng cày 1 fic YunJae tặng mi

Tặng những người mà mình yêu thương Happy YooSu Day ~ *dù hơi muộn *


Friday 13 January 2012

Thần thoại trăng sao


星月神話(神話插曲)

Thần thoại trăng sao (Thần thoại OST)





我的一生最美好的場景
就是遇見你
在人海茫茫中靜靜凝望著你
陌生又熟悉

儘管呼吸著同一天空的氣息
卻無法擁抱到你
如果轉換了時空身份和姓名
但願認得你眼睛

千年之後的你會在哪裡
身邊有怎樣風景
我們的故事並不算美麗
卻如此難以忘記

儘管呼吸著同一天空的氣息
卻無法擁抱到你
如果轉換了時空身份和姓名
但願認得你眼睛

千年之後的你會在哪裡
身邊有怎樣風景
我們的故事並不算美麗
卻如此難以忘記

如果當初勇敢地在一起
會不會不同結局
你會不會也有千言萬語
埋在沉默的夢裡

     Ngã đích nhất sinh tối mỹ hảo đích tràng cảnh

    Tựu thị ngộ kiến nhĩ

    Tại nhân hải mang mang trung tĩnh tĩnh ngưng vọng trứ nhĩ

    Mạch sinh hựu thục tất

    Tẫn quản hô hấp trứ đồng nhất thiên không đích khí tức

    Khước vô pháp ủng bão đáo nhĩ

    Như quả chuyển hoán liễu thì không thân phân hòa tính danh

    Đãn nguyện nhận đắc nhĩ nhãn tình

    Thiên niên chi hậu đích nhĩ hội tại na lý

    Thân biên hữu chẩm dạng phong cảnh

    Ngã môn đích cố sự tịnh bất toán mỹ lệ

    Khước như thử nan dĩ vong ký

    Tẫn quản hô hấp trứ đồng nhất thiên không đích khí tức

    Khước vô pháp ủng bão đáo nhĩ

    Như quả chuyển hoán liễu thì không thân phân hòa tính danh

    Đãn nguyện nhận đắc nhĩ nhãn tình

    Thiên niên chi hậu đích nhĩ hội tại na lý

    Thân biên hữu chẩm dạng phong cảnh

    Ngã môn đích cố sự tịnh bất toán mỹ lệ

    Khước như thử nan dĩ vong ký

    Như quả đương sơ dũng cảm địa tại nhất khởi

    Hội bất hội bất đồng kết cục

    Nhĩ hội bất hội dã hữu thiên ngôn vạn ngữ

    Mai tại trầm mặc đích mộng lý
 

Tuesday 10 January 2012

Giai đoạn chán ghét mọi thứ

Giờ mới biết được cảm giác chán ghét tất cả mọi thứ xung quanh là như thế nào.

Nhạc không buồn nghe. Không hiểu sao nghe bài nào cũng thấy mệt mỏi. Nghe nhạc các anh cũng chỉ đủ để an tĩnh được 1 đêm, còn những đêm sau đó thì vô dụng.

Vẽ? Ko có cảm hứng. Truyện? Hơ hơ, giờ cả ngôn tình cổ đại lẫn hiện đại mình đều chán. Vớ phải cuốn nào là mệt mỏi cuốn đó, dù nhẫn nại đọc, dù có hay đi chăng nữa cũng không cảm thấy thoải mái.

Mà dạo này còn bị rơi vào tình trạng chán ghét mẹ Đèn. Hừ, mình biết là đứa nào rồi cũng sẽ có 1 giai đoạn bị mình chán ghét thôi, nhưng mà mẹ ý rơi trúng thời điểm này thì hơi xui. Giờ mẹ ấy nói gì mình cũng ghét, làm gì mình cũng ghét, cả chuyện dở hơi nhất là đi đứng và ra vẻ cũng làm mình ghét. Hờ hờ... Mong là đợt này của mẹ ấy sẽ sớm qua đi. Ai sẽ là người tiếp theo đây nhỉ?


Mà này

Không biết là, nếu một người có khả năng nhận định chính xác hành đọng lẫn cảm xúc của mình, dù không kiểm soát đc nó nhưng vẫn nhận định được nó, giải thích được nó...

Có được cho là bình thường không nhỉ?

Mỗi lần tâm lý có chuyển biến, thường là do độ tuổi mà hình thành, mình đều nhận thức được và hiểu được vì sao mình lại cảm giác như thế, hành động như thế. Chỉ là không thể điều khiển được, hay cũng có thể là không muốn điều khiển. Để trôi theo cảm xúc, lâu lâu cho lý trí nghỉ ngơi một lần thì thoải mái hơn. Như thế, có được gọi là bình thường không? Những người bình thường khác, họ có thể nhận thức được cảm giác của mình không? Mình thực sự tò mò~



Xong 3 năm cấp 3, mình có những người bạn nào nhỉ? Đầu danh sách là phải kể đến Quỳnh Như và Giáng Tiên rồi. sau đó là đến Đèn, Ngọc và Tâm. Nam thì có Duy Phát. Có thể được cho là nhiều không? So với hồi cấp 2 thì chỉ có con Dung, bà Nương với thằng Quang?


Thôi thì ít ra, ở bên những con người này mình mới có thể thả lỏng chút ít...


À, dạo này còn lên được Tiêu Dao Du, quả là một nơi thích hợp với mình a~ Lặng lẽ mà ấm áp, giản đơn mà giàu có, mình thực sự thích nơi ấy. Chỉ tiếc một vài chỗ, đó là kiến thức của mình về Trung Quốc không nhiều, thậm chỉ có thể nói là rất ít. Với lại mình cũng đã sống trên mạng, tranh luận trên mạng lâu quá rồi, đã đủ lâu để được gọi một tiếng bá bá luôn rồi, nên không có cách chi để nói chuyện tự nhiên, mộc mạc như một người bình thường lên mạng chơi nữa. Xét ra thì, mình xa cách hẳn so với họ. Hy vọng sau vài lần gặp mặt, mình sẽ có thể yêu quý họ hơn. Vì hiện tại, mình đã rất thích họ rồi.


Nhìn lại bỗng thấy lão K hơi hơi giống anh Quờ :)) Cơ mà hình như anh Quờ còn cao tay hơn Lão K một chút :))




Tự dưng dạo này mình hay mơ về quán sách tương lai quá~ Thậm chí muốn ngồi thiết kế ra nó luôn... Cơ mà cái vấn đề muôn thuở là tiền a~



Dạo này hay bị hoang tưởng về tương lai, trong khi hiện tại thì chưa đâu vào đâu cả...


Hy vọng ngày mai sẽ là một buổi chiếu phim thành công a~ :">