Wednesday 18 January 2012

[FIC] sunny otaku

sunny otaku
Bằng những từ ngữ vượt thời gian, và những tấm ảnh vô giá
Chúng ta sẽ bay như những chú chim ngoài hành tinh
Jason Mraz; A Beautiful Mess

Author: [info]quirke
Pairing: YunJae
Translator: Moonrabit
PLZ DO NOT TAKE OUT!






Cô như phát điên lên vì nhóm nhạc mới, RouteZero, và đặt bút viết fanfiction đầu tiên dành cho họ vào một chiều mưa tháng tám. Cô đang rất phấn khởi vì single mới phát hành của họ, giấu tiếng cười khúc khích của mình với cả những người bạn thân thiết nhất và ù chạy qua những con phố rét căm ở Mongkok đến khi cô tìm thấy một con đường đầy những cửa tiệm cũ kĩ, bong tróc. Cô bước lên một chiếc thang cuốn chạy dọc theo một cửa hàng tiện ích chuyên bán đồ ngọt làm từ dừa, và ở ngay trên tầng 3 kia là tấm cửa kính sáng loáng không hề có bảng hiệu.

Tất cả những người yêu nhạc Hàn Quốc mà cô quen đều thường đến đây, thiên đường của những nhóm nhạc nổi tiếng như RouteZero, Supernova và Dallas Twin. Ở đây cũng có hàng của những nhóm nhạc tự do như Arabic Cosmo, Carpets, của những dòng nhạc pop mới như JEkka, cũng như của những nghệ sĩ thế hệ trước mà mẹ cô rất trân trọng như BoA, Big Bang và Dong Bang Shin Ki. Dù sao thì cô cũng không thường nghe nhạc của họ lắm, cô hứng thú với những nghệ sĩ ở thời của mình hơn. Cô bước qua những dãy kệ đầy đĩa và tạp chí, cả chính thức lẫn fan-made, và tim cô ngừng cả đập khi cô nhìn thấy số tạp chí mới về cặp đôi cô yêu thích nhất trong RouteZero – Ki Hye và Ahndi. Cô nâng cuốn tạp chí ra khỏi giá với thái độ gần như là sùng bái, ngừng cả thở khi nhìn thấy tấm ảnh bìa – họ đang ôm nhau sau một concert. Tựa của tờ tạp chí là “ĐƯỢC SINH RA DÀNH CHO NHAU!” và cô không thể không đồng ý.

“Họ khá nổi tiếng dạo gần đây, đúng không?”

Cô hít mạnh và quay lại, chớp chớp mắt khi đối mặt với người chủ tiệm. Trong một khoảnh khắc, cô gần như quên hẳn về cuốn tạp chí mình đang cầm trên tay, và thay vào đó là sự choáng ngợp bởi những đường nét đáng yêu của người đàn ông đang đứng trước mặt cô với một nụ cười dịu dàng. Jae – giờ cô đã nhớ ra – người đàn ông đã xây nên thiên đường bé nhỏ dành cho nhạc Hàn Quốc này từ rất lâu rồi. Cô cười đáp lại chú ta, nụ cười mang đôi nét xấu hổ, và chú ấy cười tinh nghịch đáp lại.

”Ah, đừng hỏi vì sao chú biết về những việc này,” chú ta nói với một nụ cười ngượng nghịu. “Chú nghe được từ rất nhiều fans ghé đến tiệm. Single mới của họ vừa được giao đến, cháu có muốn nghe thử không?”

Bài hát mới của RouteZero ngập tràn không gian nhỏ, và cô ngay lập tức rơi vào trạng thái mê mẩn. Jae quan sát cô với đôi mắt hấp háy ánh cười và ra hiệu về cuốn tạp chí. “Chú sẽ giảm giá cho cháu,” chú ta nói, “Vì cháu là một fan rất nhiệt thành.”

Cô rời khỏi cửa tiệm với đĩa single mới và cuốn tạp chí fanmade tuyệt vời trên tay, và trên môi cô là một nụ cười rạng rỡ. Cô nhìn lại về cửa tiệm ấy một lần nữa, và qua lớp kính, cô nhận thấy Jae đã mang headphone lên tai, đôi mắt chú khép lại và một nụ cười nhẹ lướt qua khuôn mặt xinh đẹp.



Mẹ của cô là một fan cuồng nhiệt của Xiah Junsu, người ca sĩ chuyên hát nhạc cổ điển với chất giọng của một thiên thần và nụ cười có thể làm rung động cả những trái tim khép kín nhất. Thỉnh thoảng cô cũng có nghe nhạc của chú ấy vào những lúc giặt đồ, sau khi cô đã quá bão hòa với những CD của RouteZero và JEkka của mình. Mẹ cô xoay vòng tròn quanh nhà theo giọng hát của chú Xiah, trông bà như một cô gái 19 tuổi với tình yêu đầu đời của mình vậy. “Anh ấy luôn làm mẹ thấy rất hạnh phúc,” bà thở dài. “Anh ấy có tuyệt vời không cơ chứ?”

Cô nhìn ngắm đôi mắt mơ màng của mẹ và thấy rằng điều đó khó có thể chối cãi. Giọng hát của Junsu lấp đầy gian phòng khách, nhẹ nhàng và truyền cảm, và bất giác cô cũng thấy rằng chú ta thật tuyệt vời.



”Có nhiều người thích nhạc Hàn Quốc hơn cháu nghĩ đấy,” Jae nói với cô, đôi mắt hằn những nếp nhăn khi chú nhoài người lên quầy thu ngân và quan sát cô - lúc ấy đang xem xét những giá CD ở khu rock/pop. “Chú nhận bán cả những tạp chí fanservice luôn, vì chú thấy con gái như các cháu có vẻ rất thích.”

Cô kể với chú về cặp đôi Ki Hye và Ahndi của RouteZero, và vì sao cô nghĩ họ là thật. Jae cùng xem những bức ảnh với cô, chú ấy cười rất hứng khởi, nhưng ánh mắt của chú ẩn sau cặp kính gọng đen vẫn rất kiên nhẫn và đầy quan tâm. “Họ đúng là trông rất tình tứ, cháu nhỉ,” chú nói, và những lời của chú ấy làm trái tim cô ấm áp vì hình như chúng đều là thật tâm. Jae nhấc mắt khỏi những bức ảnh và nhẹ véo mũi cô. “Cháu thật dễ thương khi ủng hộ họ.”

Dần dà, cô thấy mình càng lúc càng ở lâu hơn trong shop để trò chuyện cùng Jae, và phát hiện ra rằng cái chú ta quan tâm không chỉ là âm nhạc mà còn là cả các fans nữa. Jae chăm sóc các khách hàng với sự tậm tâm của một người như hiểu được cái nhạy cảm trong những tiếng hét thầm lặng và những trái tim đập liên hồi của họ. Cô tự hỏi liệu bản thân Jae có phải là fan của ai đó không.

“Xiah Junsu.” Jae trả lời khi cô cất tiếng hỏi. “Chú rất thích giọng hát của cậu ấy. Chú vốn đã biết rằng cậu ấy sẽ trở thành một ca sĩ solo rất tuyệt vời.”

Cô kể rằng mẹ cô cũng rất thích chú ấy và Jae cười, với một niềm vui thuần khiết. “Junsu mà nghe được điều này sẽ rất vui đấy.”




Mongkok là một mê cung của những bảng hiệu neon và những ánh đèn rực rỡ, chúng nhiều đến mức ban đêm trông chẳng khác gì ban ngày. Xe cộ uốn quanh những kẻ bộ hành mà không buồn hụ còi, và người người đều ăn diện đẹp đẽ với những túi Gucci và khăn choàng Louis Vulton. Hiện đang là giữa mùa đông với không khí Giáng Sinh dần len lỏi, làm cho những con phố càng thêm tấp nập dọc theo những bờ vỉa hè ở trung tâm Hồng Kông.

Tuần ấy là tuần CD Giáng Sinh của JEkka được phát hành, cô vội vã chạy dọc con phố lớn đầy ắp người với những áo khoác và giày bốt để đến với con đường có những cửa tiệm quen thuộc. Trên đường đi, cô va trúng phải một người đàn ông đang cầm một tấm bản đồ, trông như đang bị lạc giữa dòng người xô đẩy. Cô nghe thấy chú ta lầm bầm bằng tiếng Hàn và hai tai cô dỏng lên. Cô nhìn lướt qua chú ta, và nhận thấy chú ấy rất cao. Chú khá đẹp trai so với tuổi của mình, tóc màu nâu nhạt và đôi mắt đậm chất Á Đông của chú dò khắp tấm bản đồ một lần nữa. Cô hơi ngập ngừng trước khi hỏi rằng chú có đang bị lạc hay không.

Chú ta trông cực kì nhẹ nhõm khi thấy cô biết tiếng Hàn, và không thể không cười đáp lại. Chú ấy thực sự rất đẹp trai, giờ cô mới được nhìn kĩ. “Kamsahamnidha,” chú ấy nói như hết hơi vậy, “Tôi đang tìm đến nơi này, cháu có biết nó ở đâu –“

Đó chính là cửa hàng CD mà cô đang định đến. Gương mặt của cô sáng rỡ lên, và của chú ấy cũng vậy. Cô dẫn chú ấy đi qua một khu nhà, băng qua cửa hàng tiện ích và lướt trên những bậc cầu thang, và cô tiến bước vào trước khi nhìn thấy những biểu cảm trong mắt người đàn ông kia. Cô hỏi rằng chú ta có ổn không.

”Ah,” chú ấy khẽ nói, “Hình như đây không phải là một quyết định tốt –“

Ngay sau đó cánh cửa mở ra, và một nhóm các cô gái bước ra với hàng hóa trên tay. Jae ngước lên, trên tai chú ấy vẫn còn đeo cặp headphone khi nhìn thấy họ, và cô thấy sắc màu dần tái đi trên gương mặt Jae khi cánh cửa khép lại trước mặt.

“Jaejoong,” cô nghe thấy người đàn ông sau lưng mình dịu dàng thốt lên.

Cô đứng sững tại đó khi người đàn ông nọ bước qua ngưỡng cửa, thể như sự do dự mới nãy của chú ta chưa bao giờ tồn tại, và ngay sau đó cánh cửa đóng lại. Cô áp tay lên mặt kiếng, ngắm nhìn chú ấy ôm chầm lấy Jae vào vòng tay mình như không bao giờ muốn buông ra, những ngón tay chìm vào lớp vải dệt trên chiếc áo len của Jae một cách đầy sở hữu.




Cô không hỏi Jae về vấn đề này đến mãi một tuần sau đó, khi cô quay lại tiệm để mua số báo về RouteZero hàng tuần của mình. Chú ấy đang ra khỏi kho hàng với một hộp đầy những CD. Cô thoáng thấy được album hit của nhóm Dallas Twin và mơ hồ tự hỏi rằng mình có nên mua một bản hay không. Và Jae cười với cô.

“Chào cháu.”

Và sau đó cô lần lượt đưa ra những câu hỏi, đầu tiên là chú kia là ai và vì sao chú ấy lại đến đây, và có phải chứ ấy là một người bạn không? Jae gõ gõ cằm mình bằng cây bút với một thái độ nửa-ngạc-nhiên và làm cô nhận thức được, một lần nữa, rằng chú ấy rất đẹp, dù chú có luôn miệng nói rằng mình đã già. Điều đó chẳng đúng chút nào, cô thầm nghĩ khi ngắm nhìn chú. Những đường nét của Jae vẫn rất mềm mại và tinh tế, và cô gần như không thể tưởng tượng được chú đã từng đẹp như thế nào khi bằng tuổi cô. Sự thông suốt này khiến cô ghen tị.

”Cháu sẽ không tin được đâu,” Jae nói, nhẹ xoa đầu cô. “Yunho-ah bảo với chú rằng cháu đã giúp cậu ta tìm được đường đến đây. Cảm ơn cháu.”

Cô chu miệng và tiếp tục tra hỏi, về Yunho đẹp trai và liệu chú ta có quay trở lại đây hay không. Jae như mỉm cười và nghiêng đầu. “Yunho đã từng nói với chú một lần, từ rất nhiều năm trước đây rồi, rằng cậu ấy sẽ đi tìm chú một khi cậu ấy đã sẵn sàng,” Jae nói một cách nhẹ nhàng, nhưng cô có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt chú có thể mang bất kỳ ý tứ gì trừ ý đùa cợt.

Sẵn sàng cho cái gì? Câu hỏi cứ thế tuôn ra. Cô biết mình đang trở nên tọc mạch, nhưng cô đã hoàn toàn bị sự tò mò chiếm hữu mất rồi, vì qua tất cả những gì họ đã từng trò chuyện, Jae chưa bao giờ kể về cuộc đời mình cả. Jae khẽ ngâm nga trong hơi thở và nói gì đó về việc yêu nhau tại Hồng Kông, với nhưng con đường mãi tấp nập và những ngọn đèn neon. “Và đôi lúc,” chú ấy nói, tránh ánh mắt của cô, “đó chính xác là người ấy, nhưng thời điểm thì không phải. Thực đau đớn khi chỉ có thể đứng yên và chờ đợi.” Chú cười thật tươi. “Và chú vẫn đang sống rất tốt, phải không nào.”

Vậy bây giờ là thời điểm thích hợp, đúng không ạ? Cô hỏi. Một khoảng lặng bao trùm khi Jae nhìn chăm chăm cô, và chú ta cúi đầu xuống với một nụ cười gần như là xấu hổ để rồi rút ra số báo fanmade mới nhất của Ki Hye và Ahndi. “Này,” chú ấy chuyển chủ đề, “Chú để dành cho cháu đấy.”

Cô ré lên và hầu như quên béng đi cuộc nói chuyện mới nãy của họ. Khi chú ta quét giá món hàng của cô, chú khẽ rướn người nói với cô, “Chú cũng nghĩ rằng họ đang bí mật hẹn hò với nhau đấy.”





Cô đi ngang qua khu ấy một lần nữa vào đên Giáng Sinh. Những ngọn gió mang theo hơi lạnh thậm chí còn se sắt hơn mấy tuần trước, và cô quấn chặt thêm chiếc áo khoác vào người khi đang vất vả chen qua những dãy cửa tiệm với những túi thức ăn cho buổi chiều trên tay. Cô trông thấy Jae đang đi xuống khỏi những bậc thang quen thuộc, nửa khuôn mặt chú ấy vùi trong lớp khăn choàng len. Cô muốn gọi to để chào chú, nhưng cô bỗng nhận thấy một bóng người khác ở sau lưng Jae đang ôm chú ấy lại khi họ ngã ra trước cửa tiệm, cười nhẹ nhàng và phả hơi thở mình vào cái lạnh buốt của mùa đông. “Yunho-ah –“ nhưng giờ thì gương mặt Jae đã vùi vào vai của Yunho vì chú ta đang hôn lên cổ Jae, chiếc khăn choàng giúp họ ẩn đi hành động đầy yêu thương ấy. Jae vuốt ve những ngón tay mình lên đôi gò má của Yunho khi họ mỉm cười với nhau, và cô cứ đứng nhìn đến khi họ biến mất vào đám đông nhộn nhịp. Cô thực muốn ngừng việc cười ngơ ngẩn như một con ngốc, nhưng khó quá.





Mẹ cô đang kéo ra một chiếc thùng đầy những sách vở và CD khi cô về nhà với những túi thức ăn, và cô bật cười khi thấy mẹ như đang trở về tuổi thanh xuân với những nhóm nhạc của quá khứ. “Nhìn Sungmin kìa,” bà ngạc nhiên. “Anh ấy thật quá dễ thương đi mà!”

Cô không thể ngăn bản thân hùa theo khi mẹ cô bắt đầu kể không ngớt về SHINee và Dong Bang Shin Ki, và cô chợt thấy hơi thở như nghẹn lại trong cuống họng khi tìm thấy một cuốn tạp chí với hai gương mặt cực kì quen thuộc ở dưới đáy chồng sách. Mẹ ơi, cô cố gắng thốt lên, đây là –

“YunJae,” mẹ cô thở gấp, chụp lấy cuốn tạp chí. “Ah, họ là một đôi cực kì nổi tiếng vào thời của mẹ.” Bà ôm lấy cuốn tạp chí vào ngực một cách đầy yêu thương và thở dài một cách hạnh phúc. “Dong Bang Shin Ki là tình yêu đầu tiên của mẹ.”

Một đôi nổi tiếng? Dong Bang Shin Ki? Cô ngồi đó, hơi choáng váng, trước khi nhận thấy rằng chồng tạp chí trước mặt mình ngập tràn gương mặt của hai người đàn ông mà cô vừa bắt gặp đang ôm nhau ở Mongkok. Cô nuốt khan, tay khẽ run rẩy khi lật qua những trang tạp chí về Kim Jaejoong và Jung Yunho –

“Ai cũng thắc mắc liệu họ có còn bên nhau hay không,” mẹ cô nói một cách buồn bã, lấy ra thêm nữa những CD của Dong Bang Shin Ki và say mê lau chùi chúng. “Họ được sinh ra để dành cho nhau.”

Và họ vẫn luôn như thế, cô rất muốn hét lên như vậy, và niềm hạnh phúc mạnh mẽ đang tràn ngập lồng ngực khiến cô muốn bật khóc. Yunho đã từng nói với chú một lần, từ rất nhiều năm trước đây rồi, rằng cậu ấy sẽ đi tìm chú một khi cậu ấy đã sẵn sàng. Cô kiềm chế tiếng cười vui vẻ một cách khó khăn.

Chú ấy sẵn sàng rồi, Jaejoong-ah. Và chú cũng vậy.


.end.

No comments:

Post a Comment