Tuesday 10 January 2012

Giai đoạn chán ghét mọi thứ

Giờ mới biết được cảm giác chán ghét tất cả mọi thứ xung quanh là như thế nào.

Nhạc không buồn nghe. Không hiểu sao nghe bài nào cũng thấy mệt mỏi. Nghe nhạc các anh cũng chỉ đủ để an tĩnh được 1 đêm, còn những đêm sau đó thì vô dụng.

Vẽ? Ko có cảm hứng. Truyện? Hơ hơ, giờ cả ngôn tình cổ đại lẫn hiện đại mình đều chán. Vớ phải cuốn nào là mệt mỏi cuốn đó, dù nhẫn nại đọc, dù có hay đi chăng nữa cũng không cảm thấy thoải mái.

Mà dạo này còn bị rơi vào tình trạng chán ghét mẹ Đèn. Hừ, mình biết là đứa nào rồi cũng sẽ có 1 giai đoạn bị mình chán ghét thôi, nhưng mà mẹ ý rơi trúng thời điểm này thì hơi xui. Giờ mẹ ấy nói gì mình cũng ghét, làm gì mình cũng ghét, cả chuyện dở hơi nhất là đi đứng và ra vẻ cũng làm mình ghét. Hờ hờ... Mong là đợt này của mẹ ấy sẽ sớm qua đi. Ai sẽ là người tiếp theo đây nhỉ?


Mà này

Không biết là, nếu một người có khả năng nhận định chính xác hành đọng lẫn cảm xúc của mình, dù không kiểm soát đc nó nhưng vẫn nhận định được nó, giải thích được nó...

Có được cho là bình thường không nhỉ?

Mỗi lần tâm lý có chuyển biến, thường là do độ tuổi mà hình thành, mình đều nhận thức được và hiểu được vì sao mình lại cảm giác như thế, hành động như thế. Chỉ là không thể điều khiển được, hay cũng có thể là không muốn điều khiển. Để trôi theo cảm xúc, lâu lâu cho lý trí nghỉ ngơi một lần thì thoải mái hơn. Như thế, có được gọi là bình thường không? Những người bình thường khác, họ có thể nhận thức được cảm giác của mình không? Mình thực sự tò mò~



Xong 3 năm cấp 3, mình có những người bạn nào nhỉ? Đầu danh sách là phải kể đến Quỳnh Như và Giáng Tiên rồi. sau đó là đến Đèn, Ngọc và Tâm. Nam thì có Duy Phát. Có thể được cho là nhiều không? So với hồi cấp 2 thì chỉ có con Dung, bà Nương với thằng Quang?


Thôi thì ít ra, ở bên những con người này mình mới có thể thả lỏng chút ít...


À, dạo này còn lên được Tiêu Dao Du, quả là một nơi thích hợp với mình a~ Lặng lẽ mà ấm áp, giản đơn mà giàu có, mình thực sự thích nơi ấy. Chỉ tiếc một vài chỗ, đó là kiến thức của mình về Trung Quốc không nhiều, thậm chỉ có thể nói là rất ít. Với lại mình cũng đã sống trên mạng, tranh luận trên mạng lâu quá rồi, đã đủ lâu để được gọi một tiếng bá bá luôn rồi, nên không có cách chi để nói chuyện tự nhiên, mộc mạc như một người bình thường lên mạng chơi nữa. Xét ra thì, mình xa cách hẳn so với họ. Hy vọng sau vài lần gặp mặt, mình sẽ có thể yêu quý họ hơn. Vì hiện tại, mình đã rất thích họ rồi.


Nhìn lại bỗng thấy lão K hơi hơi giống anh Quờ :)) Cơ mà hình như anh Quờ còn cao tay hơn Lão K một chút :))




Tự dưng dạo này mình hay mơ về quán sách tương lai quá~ Thậm chí muốn ngồi thiết kế ra nó luôn... Cơ mà cái vấn đề muôn thuở là tiền a~



Dạo này hay bị hoang tưởng về tương lai, trong khi hiện tại thì chưa đâu vào đâu cả...


Hy vọng ngày mai sẽ là một buổi chiếu phim thành công a~ :">

No comments:

Post a Comment