Wednesday 18 January 2012

Đau

Hôm trước phải tìm trong đống giấy cho ra cuốn sgk Hóa 10... Bỗng thấy vài thứ làm lòng đau đớn đến quặn thắt...

Từ năm lớp 2, lớp 3 rồi... Niềm vui gần như duy nhất của mình là vẽ... Ừ, là vẽ chứ không phải truyện...  Truyện là đến lớp 7 cơ, nhưng cùng lắm cũng chỉ ngang hàng với vẽ chứ không hơn...

Ấy vậy mà.., Giờ bàn tay này không còn vẽ được cái "hồn" nữa... Không còn vẽ được những nụ cười, những nỗi đau... Giờ chỉ còn cách đánh máy ra, nhưng đó nào có phải là cái mình yêu thích...?


Hoa lá cỏ cây... Quần áo... Những thứ vô hồn, thô mộc... Mỗi nét vẽ là một lần cứa vào tim... Đau, đau lắm...

Đến mấy lần vô thức vẽ ra những đôi mắt, những bàn tay vào giấy tập... Càng vẽ càng đau, chỉ muốn ứa nước mắt ra... Nhưng vì là trong lớp, nên bản năng kiềm lại được... Chứ còn ở nhà, mình thậm chỉ còn không dám động vào cây chì, cục tẩy...

Cầm xấp giấy vẽ hoen vàng từ lớp 10 lên, suýt nữa không kiềm chế được mà bật khóc... Niềm vui, nỗi buồn của mình gửi hết vào đó... Có thế mình mới có thể sống vô ưu, vô lo, vì hồn mình, cảm xúc của mình đã gửi cả vào những đôi mắt ấy...

Giờ... chỉ có thể giải tỏa bằng những con chữ... Đừng hỏi sao mình bỗng giỏi văn, bỗng ghét văn nghị luận mà lại viết giỏi văn biểu cảm... Cái giá phải trả đắt lắm, đắt vô cùng...

Haha, hồi ấy mình còn vẽ cả truyện... Đúng thật, có cảm xúc thì mới ra được cái hồn cho truyện tranh, chứ cái kiểu khô khốc như bây giờ thì... đến mình còn thấy khinh bản thân...



Đau đớn có, hối hận có, tiếc thương cho đôi bàn tay gần như phế này cũng có... Nhưng đều là chuyện đã rồi, không thể quay đầu lại... Chung quy thì cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi, chứ không phải là một lựa chọn sai lầm của mình, nên mình không có cái gọi là "hối hận" nhiều lắm...

Thi thoảng vẫn có người lấy chuyện mình ngất xỉu lần ấy ra trêu đùa. Mình chỉ có nước gượng cười... Thà là chỉ có ngất xỉu, mình vẫn có thể lấy nó ra đùa giỡn, vui vẻ thật lòng... Nhưng nghĩ đến những hậu quả sau đó, thực sự là không thể cười nổi...


Những ngày kinh hoàng ấy, khi thấy sau bao lần luyện tập vẫn vô vọng ấy, mình chỉ biết vùi đầu vào chăn mà khóc... Cái vẽ vời của mình, vốn dĩ đã bị cho là nhảm nhí... Giờ mình phế như vậy, có khi bố mẹ, bạn bè còn cho đó là chuyện tốt... Mà mình cứng cỏi thế, vui vẻ thế, giờ thì LÀM THẾ QUÁI NÀO để khóc trước người khác, thể hiện nỗi đau ra mà mong được an ủi đây?


Từ rất lâu, lâu lắm rồi, chưa từng có ai an ủi mình... Không thể trách được, vì đa phần là mình tự đứng lên trước khi họ kịp nhận ra, chứ đừng nói là an ủi...

Biết được cái cô đơn, lạc lõng ấy, cũng là biết được giá trị của sự ấm áp, biết cách sử dụng nó để thu phục tình cảm của mọi người...

Haha, các người thấy tôi dễ hòa đồng, ăn sung mặc sướng, được yêu thương... Ừ, ghen tị với tôi đi, ganh ghét vào, tôi liền cho các người xem cái giá cho sự sung sướng đó. Các người có dám trả không?


Bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu nước mắt đắng nghét nuốt ngược vào bụng, các người có dám chịu?


Giờ, cả những trang giấy, những nét bút bầu bạn, tôi cũng chẳng còn... Lên máy thì bị mắng, bị chửi còn thua con hủi đầu đường. Tôi còn gì?


Càng nghĩ càng thấy thảm. Càng nhìn những trang giấy càng thấy đau. Đau đến tận tâm can, nhưng tất cả những gì có thể làm chỉ là cắn răng chịu đựng.


Thực muốn ôm một ai đó quá...

No comments:

Post a Comment