Wednesday 18 January 2012

[FIC] how to build a time machine

[FIC] how to build a time machine
Làm thế nào để chế tạo một cỗ máy thời gian
Junsu/Yoochun
~2200w. PG-13
một chuyện tình nhìn lại.

~Link gốc~

T/N: trans with author's permission
Vốn định trans fic này tặng mn vào YooSu Day nhưng không kịp

Tặng Yu cưng, người luôn có thể bấn loạn YooSu với bất kỳ hành động nhỏ nhặt nào.

Yat béo, cứ coi như đây là quà cho mi Sau này sẽ cố gắng cày 1 fic YunJae tặng mi

Tặng những người mà mình yêu thương Happy YooSu Day ~ *dù hơi muộn *






73.

Junsu vươn vai đón những tia nắng đang len lỏi vắt ngang qua giường tạo thành những dải ấm áp. Cậu mỉm cười và khẽ trở mình hướng về phía Yoochun. Trong thoáng chốc, cậu ngắm nhìn những khoảng sáng tối hòa quyện trên gương mặt của Yoochun. Dạo gần đây, Yoochun ngủ bình thường. Ngay cả giờ đây anh vẫn đang ngủ rất say, rượt đuổi những giấc mơ phía sau mi mắt. Junsu chậm rãi đặt tay mình lên hông của Yoochun

”Đừng nhìn chàm chằm vào tớ nữa,” Yoochun lầm bầm, giọng đầy ngái ngủ và ẩn chứa nét cười. Anh mở một mắt lên và ngắm nhìn Junsu một cách đầy nghi hoặc.

Junsu cười rộng và siết chặt vòng tay hơn. “Cậu cũng ngắm tớ mãi đấy thôi.”

Yoochun nhượng bộ và trở mình, mở hẳn đôi mắt và chậm rãi thức giấc. “Đó là vì cậu đẹp hơn tớ,” anh nói.

“20 năm trước thì có thể,” Junsu chọc ghẹo. “Giờ thì chúng ta đều xấu xí cả.” Yoochun chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Anh đưa tay cố gắng xoa nhẵn một nếp nhăn đang hằn giữa đôi chân mày của Junsu. “Cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện có cháu không?” Junsu hỏi, đẩy tay của Yoochun ra và lồng những ngón tay họ vào nhau.

Yoochun nhích đến gần Junsu hơn một cách tự nhiên. “Yunho đã có đủ cho tất cả chúng ta rồi. Và cậu thì còn hơn cả đủ dành cho tớ.” Anh nâng đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của họ lên và hôn lên những khớp tay ấy, hơi run rẩy.

Junsu nhăn mũi và sau đó cười khúc khích. “Bằng cách nào đó, cậu đã bớt quyến rũ đi rồi.”

Nụ cười của Yoochun vẫn tiếp tục rạng rỡ. Họ cùng nằm trên giường thêm một lúc lâu nữa, ôm lấy nhau và cùng hít thở nhẹ nhàng. Họ có cả quãng đời còn lại để sống.


68.

Yoochun tìm thấy Junsu đang đứng tựa mình vào một gốc cây. Nghĩa trang sau lưng họ được phủ bởi những viên đá đủ màu sắc, hàng nối hàng. Đôi mắt Junsu khép hờ nhưng khuôn mặt thì đã bình thản, màu sắc cũng dần tìm về đôi gò má cậu. Đôi lúc Junsu cần tách mình ra khỏi đám đông. Mọi người ở đây đều rất yên tịnh, luôn biết lắng nghe. Yoochun quan sát và chờ đợi.

”Cậu đến đây đi,” Junsu thì thầm, đưa tay ra. Mắt cậu vẫn nhắm.

Yoochun tiến đến cậu và để Junsu ôm chặt lấy mình đến khi hơi thở của cậu đã bình ổn trên vai anh. “Ổn chưa?” Yoochun nhẹ thì thầm.

Junsu lặng lẽ thở dài và tách mình ra khỏi Yoochun, đôi mắt đã mở to và ấm áp. “Rồi. Chỉ là… cậu hiểu chứ?”

Yoochun gật đầu. “Tớ hiểu.”

Junsu ấp tay lên khuôn mặt của Yoochun. “Ai rồi cũng phải chết đi.” Cậu nói, âm điệu nghe tựa như một câu hỏi.

Yoochun mỉm cười và đan tay mình vào tay của Junsu. “Họ đều thế. Nhưng sau đó, họ đều trở thành những thiên thần, được trẻ khỏe và đẹp đẽ mãi mãi và họ tiệc tùng suốt cả đêm đấy.”

Junsu cười lớn và lấy ngón tay chặn môi Yoochun. “Làm gì có.”

Yoochun nhún vai. “Cậu ổn hơn rồi chứ?”

”Ừ,” Junsu công nhận, môi vẫn vương nụ cười.

“Thế là tốt rồi.” Yoochun bước ra khỏi Junsu và nhìn quanh. Mọi thứ đều yên bình và tĩnh lặng đến khó ngờ. “Cậu có muốn ăn chút gì không?” anh hỏi.

Junsu lắc đầu. “Chúng ta có thể ở lại thêm một lát chứ?”

Họ ngồi lại đó, cạnh gốc cây to, bứt bứt những ngọn cỏ khỏi mặt đất và cùng trò chuyện với những thiên thần.


55.

Yoochun thích thú nhướng một bên mày lên khi thấy Junsu bước vào cánh cổng một cách đầy hứng khởi. Anh chuyển cho người nhân viên nhà đất một nụ cười hối lỗi nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười. Họ đã đi tìm nhà suốt cả ngày hôm ấy và đây là căn đầu tiên mà Junsu ưng ý. Chỉ một lát sau, cậu đã bắt đầu hò hét gọi Yoochun đến xem từng căn phòng, từ quang cảnh nhìn từ căn bếp đến chiếc lò sưởi ở phòng khách, và cả chiếc bồn tắm to khủng khiếp nữa. Căn nhà cũ đã trở nên quá nhỏ để có thể chứa hết những gì họ thu thập được suốt 15 năm qua và Yoochun biết rằng Junsu đang rất rất rất muốn có thêm không gian.

Ngay lúc ấy, Junsu gào toáng, “Yoochun, cậu phải đến xem phòng ngủ chính đi này!”

Yoochun không thể kiềm chế bản thân bật cười. Anh chạm nhẹ vào tay của người nhân viên nhà đất và nói, “Cho chúng tôi vài phút để bàn về căn nhà có được không? Tôi khá chắc chắn rằng chúng tôi sẽ kí hợp đồng ngay khi tôi có thể làm dịu cậu ấy lại.”

Cô đồng ý, khuôn mặt thoáng ửng hồng khi cô bước nhanh xuống cầu thang.

“Yoochun!” Junsu mất kiên nhẫn bèn cất tiếng gọi. “Nhanh lên nào, tên chậm chạp kia.”

Yoochun đi theo giọng nói của Junsu và tìm thấy cậu đang nằm dài trên tấm sàn gỗ của một gian phòng ngủ khổng lồ. Tay chân cậu dang rộng như một chú sao biển và Yoochun quỳ xuống giữa một tay và một chân của cậu. “Cậu đang làm gì thế?” anh hỏi nhẹ.

Junsu ngẩng mặt lên và cười với anh. “Giường sẽ được đặt ở ngay đây. Một chiếc thật to.”

”Tên háo sắc,” Yoochun vui vẻ nói. “Đã từng tuổi này rồi, chậc.”

Junsu đảo mắt. “Chúng ta đâu có cổ lỗ sĩ thế. Chúng ta đâu phải JaeJoong.”

Yoochun không nhịn được mà phải bật cười. Anh nhẹ thả mình xuống nằm cùng với Junsu và nhìn chăm chăm vào trần nhà. Những dải sơn xoắn ốc làm anh hoa mắt và anh xoay đầu sang để ngắm Junsu. “Là căn này đúng không?”

Junsu nhìn anh, hạnh phúc ngập tràn. “Tớ muốn nó,” cậu thì thầm. “Tớ muốn đây trở thành ngôi nhà của chúng ta.”

Yoochun nhẹ lăn qua, tựa đầu vào vai Junsu. Anh có thể tưởng tượng được cuộc sống của hộ trong ngôi nhà này. Tưởng tượng được mỗi buổi sớm thức giấc với Junsu ở cạnh bên cho đến khi họ già và nhăn nheo. Tưởng tượng được một cuộc sống hạnh phúc ở đây.

”Một chiếc giường thật to nhé.” Junsu nhấn mạnh và Yoochun cười dữ dội đến mức bật khóc.


40.

Junsu mỉm cười khi Yoochun ấn cậu vào tường và hôn cậu thật mãnh liệt. Họ đã cùng đi chơi cả ngày – mua sắm, xem một bộ phim và ăn tối. Những thứ bình thường, chán òm mà các cặp đôi vẫn thường làm. Yoochun thở mạnh một cách hạnh phúc vào khuôn miệng của Junsu và Junsu không thể chịu thêm được nữa. Cậu tách mình ra và cười lớn. “Cậu biết chứ, rằng chúng ta nên làm việc này ở trong nhà?”

Yoochun chậm rãi mở mắt và lần này anh thở ra một cách cam chịu. “Sao tụi mình không đến nhà của cậu nhỉ?” Yoochun gầm gừ, tay lục lọi tìm chùm chìa khóa trong túi. “Ở đó gần hơn. Có lẽ chúng ta nên có một căn nhà riêng.”

Trái tim Junsu đập hỗn loạn trong lồng ngực. “Ừ,” cậu nói khẽ như thở. “Thế cũng được.”

Yoochun khựng lại với chiếc chìa khóa đã được tra giữa chừng vào ổ và nhìn trừng trừng vào Junsu. “Ý cậu là…?”

Junsu gật đầu một cách căng thẳng.

Yoochun bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào và hôn Junsu thật nồng nàn, đến độ Junsu cảm thấy mình có thể nếm được sự nồng nàn ấy. Cậu buộc bản thân phải tách mình ra một lần nữa trước khi họ không còn mảnh vải nào trên người ngay giữa hành lang. “Thôi nào,” cậu dỗ dành. “Chúng ta cần vào trong.”

Yoochun hào hứng gật đầu và nhanh chóng mở cửa. Anh bật công tắc đèn và cả hai cùng bị nhấn chìm trong giai điệu happy birthday. Yoochun nhảy cẫng lên cả thước và Junsu bật cười lớn, đảm bảo rằng mình là người hát to nhất trong cả bọn. Bạn bè hùn nhau đè bẹp Yoochun dưới những cái ôm thật chặt và những câu chúc tốt lành và bánh sinh nhật, như truyền thống, và sau đó Junsu vẫn có thể cảm nhận được vi ngọt đường trong nụ hôn của Yoochun.


32.

Junsu ôm Yoochun thật chặt, thể như không thể chịu được khoảng lạnh giữa hai người. Yoochun di chuyển chậm rãi và mạnh mẽ bên trong cậu, hơi ấm tăng dần sau mỗi nhịp đưa đẩy. Junsu ấn môi mình vào cổ của Yoochun và thở dốc, “Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu,” liên tục đến khi cậu chắc chắn rằng câu nói ấy đã thấm sâu vào làn da của Yoochun.


31.

Yoochun nghĩ có lẽ mình đã quá say, quá chìm vào những ly vodka sang trọng và những suy nghĩ rẻ tiền. Anh chớp mắt hai lần, và phải nheo chúng lại trước khi có thể nhìn được bình thường. Junsu vẫn đang đứng trước mặt anh. Vẫn đang nói rằng cậu xin lỗi. Vẫn đang xin được vào trong. Ít nhất, Yoochun nghĩ là cậu đang nói thế. Tất cả những gì Yoochun còn nghe được là những từ cuối cùng mà Junsu nói riêng với anh.

Anh dập thẳng cánh cửa trước mặt Junsu và thẫn thờ bước vào phòng. Anh nhìn trừng trừng vào chiếc bàn và cân nhắc việc ném nó qua phía bên kia căn phòng. Không nên như thế, anh quyết định. Thế nào rồi anh cũng sẽ bị trật vai và phải bỏ tiền mua thêm cả đống thứ.

Ánh sáng lập lòe của chiếc sạc điện thoại nằm chỏng chơ làm anh phân tâm. Anh thở dài, nhặt chiếc điện thoại lên và bước trở lại về phía cánh cửa. Anh không thể nghe thấy tiếng của Junsu ở phía bên kia nhưng có thể thấy bóng cậu chuyển động dưới khe cửa.

Junsu trả lời điện thoại ngay trong nửa hồi chuông đầu tiên. “Alô?” cậu ngượng ngùng nói.

Yoochun nhắm mắt lại và tựa lưng vào cánh cửa. Anh trượt mình xuống men theo tấm gỗ nhẵn thín đến khi ngồi bệt xuống sàn, hai đầu gối khép chặt. “Được rồi,” anh khào khào nói vào ống nghe. “Cậu nói đi.”


29.


“Ý cậu ‘sai’ là thế nào?” Yoochun đáp, tay dần nắm lại thành đấm.

Junsu nuốt khan cảm giác tội lỗi đang trào dâng. Yoochun hiểu rất rõ những gì cậu đang nói. Yoochun, vì tất cả những tội lỗi của mình, cũng đã đến nhà thờ. ‘‘Chúng ta không thể tiếp tục được nữa, cậu hiểu chứ ? ’’ cậu nói, cố gắng kiềm cho giọng mình nhỏ xuống.

“Và cậu đợi đến sáu năm để nói cho tớ biết điều này?”

Junsu mất kiên nhẫn. “Chúng ta vốn dĩ không nghiêm túc, Yoochun à. Chuyện này đang ảnh hưởng đến công việc của chúng ta. Chúng ta đã tự hứa là sẽ dừng lại.”

Cơn giận đang chực trào dâng trong Yoochun dần nhạt bớt, chuyển thành một cảm giác đau đớn đến cùng cực. Junsu muốn ghét bỏ bản thân mình vì điều này. Tệ hơn nữa, đó là Yoochun thậm chí không hề khóc. Anh chỉ quay đi, trống rỗng. Nhìn tớ đi, Junsu nài nỉ một cách tuyệt vọng trong tâm trí, nhìn tớ và thuyết phục tớ đi.

“Được thôi,” cuối cùng Yoochun cất tiếng. “Cậu muốn sao cũng được.”

Họ ngồi cạnh nhau trong xe đế đến buổi phỏng vấn kế tiếp. Họ tươi cười trước máy quay, chọc ghẹo nhau như bình thường. Yoochun không hề chạm vào Junsu và Junsu cố gắng tự nhủ rằng như thế là tốt nhất.


25.

“Cậu chắc chứ?” Yoochun thở vào làn da của Junsu. “Đã quyết định rồi là không thể quay lại được đâu.”

Junsu nuốt vào một cách khó nhọc và gật đầu. “Tớ muốn mà,” cậu khẳng định.

Yoochun thở dài và ngả người ra sau, nhìn anh thỏa mãn đến mức lồng ngực Junsu đau nhói. Họ cử động một cách đầy ngượng ngập và Junsu trở nên quá căng thẳng và lúng túng đến mức cậu suýt thay đổi quyết định, nhưng Yoochun mỉm cười với cậu, trần trụi và chân thành và Junsu tìm lại được hơi thở của mình. Lần đẩy đầu tiên vào cơ thể Yoochun, Junsu rên lớn và bỗng cảm thấy mất phương hướng. Sự đụng chạm của Yoochun giữ cậu lại mặt đất và Junsu cảm thấy tất cả sức ép đều tan biến.


23.

Yoochun cau mày úp mặt vào gối khi giấc ngủ càng lúc càng phai nhạt, và thực tại dần tràn vào thế chỗ. Anh rên rỉ một cách đáng thương và ném mình qua một bên, cố gắng tránh né cảm giác rờn rợn mà bộ óc tỉnh táo của mình đang ra sức nghĩ đến. Một cách nặng nề, anh va trúng phải một cơ thể ấm áp. Anh ngay lập tức cảm thấy kì lạ bèn trở mình, nhìn thấy Junsu và nhớ ra rằng họ đang cùng ngủ chung một giường. Đúng ra Yoochun không nên ngủ lại căn hộ này tối hôm qua.

Junsu lầm bầm trong giấc ngủ và lăn đến gần Yoochun hơn trong vô thức. Yoochun ngái ngủ nhướng một bên mày lên khi anh nhận thấy cái đang cứng dần của mình cọ vào đùi. Anh nhìn vào gương mặt đang say giấc của Junsu mà mỉm cười, “Chắc là đang mơ đẹp, nhỉ?” Junsu ngân nga đáp lại và Yoochun càng yêu mến cậu nhóc biết hát trong khi ngủ này hơn nữa. Anh tự cho phép mình động chạm vào Junsu một chút, khẽ lùa các ngón tay lên bụng Junsu. Junsu thở một hơi dài và ép mình đến sát Yoochun hơn nữa và Yoochun phải cố nuốt xuống sự ham muốn đang trào dâng. Anh ngập ngừng rụt tay lại, không muốn trở nên quá lộ liễu và đáng sợ.

“Đừng dừng lại,” Junsu thì thầm.

Yoochun sững sờ. Anh thậm chí không dám thở cho đến khi Junsu chớp chớp mở đôi mắt và nhìn anh một cách đầy nghi hoặc. “Gì cơ?” Yoochun nói, nhỏ đến mức khó nghe được.

Junsu nắm lấy bàn tay anh và trượt nó vào quần mình. Yoochun tìm lại được hơi thở. “Tớ nói là đừng dừng lại,” Junsu nhấn mạnh. Cậu trượt tay dọc theo đùi của Yoochun và mỉm cười khi tìm được phản ứng của anh, siết lấy nó một cách nhẹ nhàng.

“Được thôi,” Yoochun nói, đã choáng váng đến phân nửa vì sung sướng.

Họ âu yếm nhau trong màn đêm, không gian chỉ còn lại những hơi thở dốc và những nhịp tim ngày càng dồn dập. Junsu cảm thấy vụng về và ấm áp và hoàn hảo và Yoochun đoan chắc rằng chuyện này sẽ chấm dứt trước khi anh kịp tận hưởng nó bởi vì Junsu không rời mắt khỏi anh, không chịu buông ánh nhìn. Junsu bật ra một tiếng thở dốc khi lên đến đỉnh điểm và Yoochun nhắm nghiền mắt và nghĩ oh, oh Tớ yêu cậu và liên tục hy vọng rằng anh đã không thốt chúng lên thành lời.


18.

“Lo lắng chứ?” Junsu hỏi thăm, chỉ là để có gì đó để nói. Cậu đang đi qua đi lại sau cánh gà và như bị tra tấn bởi cảm giác buồn nôn và nguy cơ làm ướt đẫm bản thân.

Yoochun ngồi xuống một chiếc ghế nhựa và trông hoàn toàn trắng bệch. “Tớ chết tiệt thật,” anh trả lời.

Junsu ngừng đi qua lại và ngồi xuống cạnh Yoochun và nắm lấy tay anh động viên. “Chúng ta sẽ rất tuyệt vời mà, tớ hứa đấy.”

Yoochun nắm thật chặt tay của Junsu và bật cười, hơi mất kiểm soát một chút. Junsu cười khúc khích cùng anh và chỉ một lát sau họ đều đã cười đến đau cả miệng. Changmin đi ngang qua họ, và cố gắng né hai tên điên ấy ra càng xa càng tốt. Junsu cười một cách tưng tửng với cậu.

”Hai phút nữa,” ai đó la lớn.

“Ôi trời,” Yoochun nói một cách yếu ớt. Junsu vực anh dậy, tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau. Yoochun vòng tay ôm Junsu thật chặt và dụi đầu mình vào cổ cậu. “Xiah Junsu, fighting,” anh thì thầm.

Junsu vỗ vào lưng Yoochun một cách ngượng ngập, hơi xấu hổ nhưng vẫn rất thoải mái. “Micky Yoochun, fighting,” cậu tử tế đáp lại. “Tớ hứa tớ sẽ là đứa đầu tiên làm hỏng chuyện, được chứ?”

Trước khi Yoochun kịp trả lời, họ được kéo vào một cái ôm tập thể và Yunho cầu nguyện thay cho cả bọn. Họ tách nhau ra để chuẩn bị tinh thần và Yoochun nở một nụ cười ấm áp với Junsu. Bao tử Junsu khẽ quặn và một suy nghĩ bỗng lóe lên trong tâm trí có lẽ đây là yêu.


17.


“Xin chào! Tớ tên là Kim Junsu, rất vui được gặp cậu.”

Yoochun ngước nhìn cậu nhóc có nụ cười rộng đến kì quặc và cảm thấy khóe miệng mình đang dần nhếch lên. Anh đưa tay mình ra. Kim Junsu mới đầu còn nhìn chăm chăm vào anh một cách khó hiểu nhưng ngay sau đó liền bật cười to đến kì quặc và bắt lấy bàn tay anh lắc lấy lắc để.

“Park Yoochun,” Yoochun nói. “Rất vui được gặp cậu.”


.end.

No comments:

Post a Comment