Monday 8 January 2018

08.01.2018

Thực sự ghiền uống thuốc an thần. Uống xong cảm giác rất dễ chịu. Kiểu như có được chút yên bình thân quen hiếm hoi mà rất lâu rồi không có được, mà đã mất đi từ rất lâu lâu lâu.

Chỉ nghĩ những cái cần nghĩ, làm những cái cần làm, bản lĩnh nữ hiệp chém đinh chặt sắt, tự tin gì cũng có thể học được. Mình đã mất đi tinh thần đó cũng lâu rồi, có thể từ trước khi nhận công việc này lận.

Bởi vậy nên thấy thuốc an thần nó như thuốc phiện, mang được mình về lại một trạng thái mà mình hoàn toàn không muốn rời đi. Cứ muốn như vầy hoài, cứ muốn dùng thuốc hoài, vì cảm giác như các cảm xúc có thể còn chỗ quay về.

Lúc tỉnh ra mới thấy, mình đã u mê biết bao lâu rồi. Cứ tự dặn mình phải thoát ra mà không thoát được.

Bình tĩnh mà nhìn lại, công việc đâu phải là quá khó, quá cực đâu. Nhưng là mình quá yếu. Thần kinh mình quá yếu, không chịu đựng được trong thời gian dài. Một ngày, hai ngày, chọi lấy chọi để tất cả các energy spikes thì mình dư sức hung hăng. Nhưng 1 tháng, 1 quý, 1 năm, thần kinh mình gục ngã và kết quả là cứ thấy cuộc đời âm u không lối thoát.

Giờ thì đỡ rồi.

Thấy con đường phía trước đỡ mịt mù, thấy bản thân đỡ sợ, không còn phải ngồi co cụm một góc, vô lực không biết phải làm gì nữa. Ít nhất, cũng đang bắt đầu đứng lên đi tiếp.

Đi hoài, đi mãi, rồi cũng có đường mà đi thôi. Dưới chân còn đường, cứ đi. Dưới chân không có đường, cứ lết.

Một năm qua, dù mệt mỏi nhiều, nhưng mình đã không dừng lại, đã cố gắng được chút xíu, đã học được rất nhiều, tính cách cũng đổi thay.

Mình vẫn đang đi tiếp. Vì mình hiểu cảm giác dừng lại nó kinh khủng đến thế nào. Vì đã dừng là đã rất mệt mỏi. Muốn ngủ. Không muốn tiếp tục nữa. Muốn mọi thứ im đi, dừng lại, đừng làm phiền mình nữa, tại sao cả thế giới không thể để mình nghỉ một chút? Chỉ một chút thôi mà, vì sao trời đất lại ghét mình đến như vậy? Mình đã làm sai quá nhiều, tạo nghiệp quá sâu?

Nhớ lại vẫn thấy tệ kinh khủng.

Và đúng là, chỉ cần mở mắt ra, nhích đít đi một chút, rồi bò, rồi lết, cứ thế mà đứng lên, sẽ nhanh khỏi bệnh hơn rất nhiều. Đừng để đầu dừng lại. Học vài câu tiếng Trung, đọc vài trang sách, viết vài dòng, đi bơi một chút, chịu khó chạy ra phòng gym, tìm ăn chút gì đó ngon miệng. Chỉ cần đừng dừng lại, mọi chuyện sẽ qua, mọi suy nghĩ sẽ dịu bớt.

Nếu đã yếu quá, uống vài viên thuốc xem như trợ lực, một cú hích đẩy mình nhích lên một chút khỏi vực sâu, thuốc cũng không quá xấu.

Cố gắng lên, hôm nay là ngày 8 rồi. Bắt đầu countdown được rồi.

Cố lên cố lên cố lên.