Sunday 17 April 2016

Go away

Hôm nay lại có một bạn rủ đi "học thêm".

Xin lỗi bạn chứ, mình biết trong lớp đó bạn quen biết rất nhiều mà, sao lại phải kêu mình? Thực sự không nghĩ ra được lý do nào khác cho bạn cả.

Nhìn Facebook của bạn, mình sợ lắm. Mình đã từng biết cảm giác "người chắc là quan trọng" viết lách ẩn ý gì đó và chờ phản ứng của mình, và mình cực chán ghét luôn. Mình đã chọn yêu một thằng con trai chứ ko phải mộtcon bánh bèo hay than thở. Mình không chịu nổi cảm giác người đúng ra phải là quan trọng đối với mình, bảo bọc và chở che mình, lại có thể làm trò đâm chọc nhau trong cái chốn thị phi ấy.

Ngay cả lúc mình muốn đăng cái gì đó để giải tỏa tâm trạng, mình cũng lựa chỗ họ không thấy, không nghe. Ít ra, đối với mình, đó là một dạng tôn trọng.

Từ Facebook của một người có thể đoán ra rất nhiều thứ. Và chỉ với vài lần làm việc chung, mình nghĩ cũng đã đủ cho một ấn tượng, đủ để quyết định xem có phù hợp hay không.

Mình không muốn người mình giao phó cả phần đời còn lại, mình đặt trọn cái niềm tin sứt sẹo của mình, lại chìm đắm trong PES, trong chơi bời ăn nhậu, trong những thời gian rảnh rỗi xa xỉ của thanh xuân. Mình không muốn kết giao với một người nhìn mình bằng con mắt kinh nể, chứ không phải sự tôn trọng công bằng. Mình không muốn trải lòng với một người luôn mặc định rằng mình có sự "giỏi" sẵn, để rồi từ đó phủ nhận sự yếu ớt, tự ti của mình.

Mình không-bao-giờ muốn làm một người "khai sáng" một lần nữa. Mình không thể chịu nổi.

Có thể nói mình coi thường người khác, mình tự cao và chảnh chọe. Mình mặc kệ. Mình đủ tốt để kiêu hãnh. Những cố gắng của mình tuy chẳng có gì là xuất sắc, nhưng mình có thể tự hào rằng mình đã vượt qua rất nhiều giới hạn của bản thân, đã cố gắng rất nhiều rồi.

Tóm lại là, xin lỗi bạn, và đại đa số mấy ông con trai ở cái xứ này.

- - -

Mấy hôm nay xem lại avatar, đọc thêm truyện, xem thêm phim, thấy ấm áp hẳn từ tim lên đầu.

Chỉ là, chìm đắm vào thế giới đó lâu quá, khi quay lại thế giới thực lại rất buồn thôi.


Saturday 9 April 2016

Supergirl

[from AoC]

Mình tự thấy mình là một đứa lộn xộn và nhiều vấn đề, nhưng mình nghĩ đó cũng là điều bình thường với một đứa 22 tuổi. Nhưng trong suốt 22 năm ấy, cái mình sợ nhất lại áp lực của sự tin tưởng, vì dần dà chúng đều biến thành sự ỷ lại.

Mình rất thường xuyên phải nghe câu, "Chung nhóm với con này là sướng rồi", "Nó giỏi vậy mà, lo gì", "Làm giùm tao rồi đó hả, nhanh quá vậy, đúng là mày! Cám ơn nha, tao tin mày nhất!"...

Những lần đầu, cảm thấy tự hào. Những lần sau sau sau đó, cảm thấy mệt mỏi. Và cảm giác đọng lại sau cùng, là bị ỷ lại triệt để. Những lúc họp nhóm, hễ nghe câu "Giao nó hết phần đó đi, nó giỏi mà làm được mà", tủi thân đến độ chỉ muốn bật khóc ngay tại đó. Những lần giúp đỡ bạn bè, họ nhận được kết quả hoàn hảo ấy và có ngay suy nghĩ rằng, "Con này giỏi nên làm gì cũng tốt quá trời".

Nhiều lúc muốn dập đầu van xin các bạn ấy, đừng xem rẻ mình như vậy nữa.

Mình chậm chạp và hậu đậu cực kì. Những lần dò bài, chỉnh sửa bài, làm powerpoint, tìm tư liệu, etc cho các bạn, mình tốn không biết bao nhiêu thời gian và công sức để làm cho tốt nhất. Cái kết quả hoàn hảo ấy là do mình quý các bạn và đổ mồ hôi sôi nước mắt, chứ không lôi đuợc cái mác "giỏi" ấy ra ịn một phát là tèn ten, xong xuôi. Vậy mà các bạn đối xử với sự yêu quý của mình như thế nào? Chỉ vin vào quan niệm "giỏi mà!" và sau đó thì "có gì nhờ nó cho lẹ".

Không phải tự nhiên mà thế giới của mình chỉ có duy nhất một đứa bạn thân. Không phải tự nhiên mà mình không bao giờ quen tâm đến sự sống chết của nhiều ngời tự nhận là "bạn tốt" của mình. Không phải tự nhiên mình chia tay tình đầu sau nhiều tháng chịu đựng, bằng tất cả dũng khí mà một đứa con gái có thể có.

Mình không thể chịu đựng được sự lợi dụng. Mình không thể cố gắng nữa khi mình không còn tin tưởng ai hết.

Mình không muốn "giỏi". Mình muốn được trân trọng, chứ không phải bị coi như một supergirl đa năng tiện dụng!

Nếu trong cuộc đời này mình không thể tìm được tri kỷ, mình nguyện để dành thật nhiều tiền dưỡng già, tìm một công việc chỉ cần có động vật hoặc con nít thôi. Mình thà nuôi dưỡng tâm hồn và sự thanh thản của mình, còn hơn cố gắng cho một chuẩn mực xã hội nào đó khiến mình không thể sống cho bản thân.


Không biết tự thương mình thì ai thương đây?

Avatar \m/

Luyện Avatar thích cả đống nhân vật, share hoài ko hết ; v ;

Thursday 7 April 2016

Trẻ mà ~

Chỉ là muốn nhắc nhớ, mình cũng đã từng có lúc cảm thấy xinh đẹp ^_^~